Ầu, cả lớp quay lại nhìn cô kiểu như thông cảm lắm ấy. Giáo sư đẹp trai liền lái qua chủ đề khác, bước vào tiết học, Băng Di về mấy chuyện học hành cũng méo lo cho mấy, trước khi nhận show này cô đã ra điều kiện với Lão Ông là trí thông minh tuyệt vời phải giữ đó cho cô, vì dựa vào cái não có như không của cô thì è ạch lắm.
Sáng đi sớm nên nên không ăn, nhờ vậy mới có thời gian cứu người chứ, mà giờ nghỉ lết xuống canteen thì cô không thích, cô cực ghét chỗ đông người và người lạ, như tự kỉ zậy đó mấy bác. Ông giáo sư chết bầm đó thì lựa lúc cô không chú ý, nở một nụ cười gian manh kêu cô lên bảng sửa bài. OK thôi, chỉ cần có IQ của nguyên chủ mấy cái này không là gì. Bỏ học 2 tuần mà giáo sư cũng kêu lên được, không biết nguyên chủ có đắc tội gì với hắn không nữa.
Cô lê lết tấm thần tàn lên bảng, mấy đồng chí ở dưới thì nghĩ cô không biết làm rồi chứ gì, cũng phải thôi bài này khó mà Băng Di vắng 2 tuần thì làm thế quái nào được. Cô chính thức lên đến cái bảng thần thánh, đọc đề và chữ trong đầu tự nhiên tuông ra, viết một mạch xong lại lết về.
Tự nhiên Băng Di thấy mệt, muốn ngủ cho rồi về chỗ là úp mặt xuống bàn ngủ luôn. Để lại bên trên đám đồng chí ngáo ngơ và thằng cha giáo sư đang cố tìm lỗi sai của bài giải, dễ gì sai mấy bác ôi.
Xong bài này lớp học bắt đầu chăm chú nghe giản tiếp còn cô thì đi ngủ mặc kệ bọn họ, ngủ một mạch đến giờ nghỉ thì bị tiếng ồn đánh thức, cô nheo nheo mắt nhìn một đám đang bu lại làm cái gì đó không biết, cô để ý thấy anh mình không có trong lớp chắc bận việc hội học sinh chứ gì, thấy mặt đứa nào đứa nấy xanh hết cả. Cô đi tới xem sao thì thấy đám đó đang bu quanh một người con trai đang thở gấp, mặt tái xanh, theo kinh nghiệm nhìn đời bằng nửa con mắt của cô thì thằng này bị suyễn nè.
- "Chúng bây dạt ra cho thở! Sao không đứa nào đưa nó xuống phòng y tế! "_ Băng Di lớn tiếng nói, mặt vẫn lạnh.
- " Tụi tao khiên không nổi" _ một thằng con trai khác nói.
Cô liền quay qua nhìn Tử Yên nói:
- "Cậu lục balo thằng này lấy chai thuốc suyễn ra đi!"
Tử Yên nhanh chóng theo hướng chỉ tay của những người khác tìm cái balo, đến chỗ đã được chỉ rồi khẽ cau mày :
-" Nó không đem balo "
Nghe mấy đứa khác xì xào thì cái tên đi học như đi chơi này là Từ Gia Minh, lúc này đã ngất luôn rồi. Băng Di quát lớn :
- "Đứa nào chạy nhanh dẫn đường tao xuống phòng y tế!"
Lập tức có một thằng con trai chạy ra dẫn đường, cô liền ngồi xuống kéo Gia Minh lên cõng, cô chạy như bay theo tên kia xuống phòng y tế nhưng vẫn đảm bảo đứa được cõng vẫn êm ái như ngồi siêu xe.
Mà sao phòng y tế xa dữ vậy phải chạy xuyên qua sân trường dân tình chúng ra xem đầy kìa, cõng người xuống phòng y tế thôi mà làm như gặp người nổi tiếng. À chắc chúng nó thấy lạ vì thằng con trai chạy trước đíu cõng mà để đứa con gái cõng chứ gì, cái lớp đó toàn mấy cục bột, tập gym cho lắm mà yếu như sên, còn cái tên Gia Minh này body quá chuẩn nên nặng như cục tạ zậy, ai ai cũng phải kinh ngạc vì sức trâu sức bò của cô ấy chứ, chạy nhanh thế mà.
Hơn 1000m chạy bộ, vác tạ thì cuối cùng cũng đến nơi. Cái trường xây cho rộng vào mà cái phòng y tế ở đâu xa xôi thế, phòng này rộng có hẳn chục giường , đặt cái tên đó xuống để người phụ trách y tế khám ,cô nói với tên dẫn đường bằng cái giọng không ra hơi :
- "Mày... xin nghỉ cho..... tao luôn nha.... tao hết...hơi rồi !"
Tên đó mỉm cười gật đầu tư ý đã hiểu, nhanh chóng trở lại lớp. Chạy 1000m 7 và còn vác thêm một đứa trên vai không mệt mới lạ đó mấy má. Cô leo lên giường kế bên nằm luôn, nhân viên y tế truyền cho cô chai nước biển, mặt cô lúc này tím ngắt mắt mở không lên, ách xui nhỉ, ngày gì mà ra tay nghĩa hiệp chuốc họa vào thân vậy nè. Mà công nhận tên dẫn đương hồi nãy chạy nhanh kinh khủng và.... lớp mình toàn trai đẹp gái xinh.
Bằng chứng là tên nằm kế bên thì đẹp trai miễn chê, tên dẫn đường cũng đẹp nốt cười một cái là tim biết bao nữ sinh trong trường này chảy hết nhưng... xin lỗi Băng Di ta ngoài thấy đẹp ra thì chẳng còn cảm nhận gì cả.
Đang suy nghĩ ngon lành, cô y tế lên tiếng :
-" Tuần sau, Đại hội Thể thao con đăng kí chạy 1000m lấy giải là cái chắc đó."
Cô mới không tin, bộ dễ vậy sao
- " Thôi cô ơi! Con mới chạy chút xíu là mệt gần chết rồi "_ Băng Di đáp bằng bản mặt lạnh không thể lạnh hơn.
Chuông reng, hết giờ nghĩ mọi thứ im ắng lạ thường mà tại sao cô phải truyền nước