Quý Vũ nói xong, bên ngoài phong ngủ yên ắng trở lại, vài phút sau truyền đến tiếng Lục Thành đạp cửa đi mất.“Cuối cùng cũng yên tĩnh,” Tâm tình Quý Vũ thoải mái, “Tiểu Bùi ngủ ngon nha.”Hệ thống vẫn còn nhớ quy tắc đánh cược lúc trước: “….Ừ.”Quý Vũ cong môi, xoay người ngủ mất.Cô mơ thấy tai nạn xe ngày đó.“Em hỏi lại anh lần cuối, anh chắc chắn muốn chia tay với em?” Cô ngồi ở ghế phó lái, uể oải hỏi người lái xe, “Tính em trước nay đã đi rồi sẽ không quay đầu lại, nếu anh thật lòng muốn chia tay thì em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”Người bị cô hỏi bình tĩnh cầm chắc vô lăng, ánh nắng xuyên qua cửa kính xe ô tô chiếu trên mặt anh, tăng thêm chút ấm áp cho nốt ruồi dưới mắt phải.Thế nhưng lời nói ra lại không có chút tia ấm áp: “Chia tay.”Quý Vũ cười, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ bất cần: “Bùi Quyện Tư, đây là lời anh nói, anh vĩnh viễn đừng có hối hận.”“Không đâu.” Anh nhàn nhạt đáp trả.Quý Vũ nheo mắt, đang định nói gì đó, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn, cô vô thức nhìn sang, chỉ thấy hai chiếc xe tải đang va vào nhau.Trong nháy mắt, mọi thứ dường như được nhấn nút quay chậm, cô trơ mắt nhìn thùng xe tải bị hất tung lao thẳng về phía mình, chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy trời đất quay cuồng.Khi tiếng động vang trời lọt vào tai, cô mở choàng mắt, nhìn cảnh vật nửa quen thuộc nửa xa lạ trước mắt một lúc lâu mà vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.“Quý tiểu thư, cô gặp ác mộng à?”Giọng nói máy móc vang lên bên tai, cuối cùng Quý Vũ cũng tỉnh táo lại.“Quý tiểu thư?” Hệ thống gọi cô lần nữa.Quý Vũ xoa mũi, chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: “Trước kia tôi có xem qua một tài liệu, nó nói trong tai nạn xe cộ thì người bị thương nặng nhất là người ngồi ở ghế phó lái.”“Đúng vậy, bởi vì con người có bản năng tránh đi nguy hiểm, lúc tài xế gặp tai nạn xe cộ trong nháy mắt sẽ vô thức tránh đi, tự bảo vệ bản thân trước.
Còn ghế phó lái ở cạnh ghế lái, sau khi người ngồi ghế lái tránh đi thì người ngồi ghế phó lái sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy nên trong tai nạn xe cộ, người ngồi ở ghế phó lái bị thương nghiêm trọng hơn.” Tuy hệ thống không biết tại sao cô lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc.“Thật ra cũng không đúng lắm.”Hệ thống: “?”“Cái tên ngốc kia không có loại bản năng này, còn lấy thân mình che chắn cho người ta.” Quý Vũ giật khóe miệng: “Đến mạng sống cũng không cần, không biết sao lại ngốc vậy nữa.”“Cô nói ai vậy?” Hệ thống nghe không hiểu.“Tôi đang nói cái ông họ Vương đầu xóm tôi đấy.” Quý Vũ duỗi người, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.Hệ thống cảm thấy những lời cô nói như đang trả lời qua loa, nhưng nghĩ đến năng lực lừa gạt của Quý Vũ, nó cũng biết điều không hỏi nữa.Quý Vũ rửa mặt xong, mang theo ít đồ dùng sinh hoạt trở về nhà họ Tô, tận bốn ngày sau mới về lại nhà chung với Lục Thành.Dù trước kia Lục Thành không thường về nhà, nhưng cứ cách hai ba ngày vẫn về một lần.
Lần này Quý Vũ ở nhà họ Tô tận bốn ngày nhưng hắn lại không có động tĩnh gì, có thể nói hắn vẫn luôn chưa về nên không biết cô cũng không ở nhà.Hắn đang giận cô.Xem ra việc đêm đó cô cự tuyệt hắn làm hắn rất shock.“Lâu thế mà chỉ số thù hận vẫn chưa giảm, chúng ta cần đẩy tốc độ nhanh hơn mới được.” Hệ thống nhắc nhở.Quý Vũ chớp mắt: “Tôi nhanh hơn rồi mà, cậu không cảm giác được à?”Hệ thống đang định nói không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu mình trả lời như vậy thể nào cũng bị cô cười nhạo chỉ số thông minh, sau một hồi lâu suy nghĩ quyết định không phát biểu ý kiến.Quý Vũ tiếc nuối sâu sắc.Bên kia, tầng cao nhất khách sạn 5 sao.Lục Thành không biết vì sao mà mấy hôm nay tâm trạng không yên.Buổi tối hôm ấy bị Tô Nguyệt khoá trái cửa nhốt ở ngoài, hắn đen mặt bỏ đi.
Tiếng dập cửa khi đó rất lớn, nếu Tô Nguyệt không điếc thì sẽ nghe ra hắn khó chịu cỡ nào.Hắn vốn nghĩ Tô Nguyệt chắc chắn sẽ ngay lập tức đuổi theo, thế nhưng hắn đứng đợi ở thang máy rất lâu vẫn không thấy cô ra khỏi nhà.
Mấy ngày nay hắn không về nhà, không nhắn tin cho cô, hắn đang đợi cô xin lỗi, nhưng chả hiểu vì sao lần này Tô Nguyệt thù dai vậy, bốn ngày liên tiếp cũng không liên lạc với hắn.Kết hôn mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên Tô Nguyệt không chủ động tìm hắn, tuy cô cũng chẳng quan trọng, nhưng cái loại cảm giác mất kiểm soát này rất không ổn.Khi Chu Thanh Thanh từ phòng tắm bước ra, vừa lúc nhìn thấy hắn sầm mặt nhìn chằm chằm điện thoại, cô ta giật thót trong lòng, mặt không đổi sắc đi tới: “A Thành, sao vậy anh?”“Không có gì.” Lục Thành cất điện thoại: “Anh về đây.”Hắn phải về xem xem người phụ nữ kia muốn giở trò gì.“Về ngay bây giờ?” Chu Thanh Thanh vội vàng kéo hắn lại.Lục Thành nhíu mày: “Ừ.”“…Nhưng mà mai em phải đi công tác, mấy ngày nữa không gặp nhau, hôm nay anh nhất định phải về sao?” Chu Thanh Thanh cười miễn cưỡng: “Ở lại với em không được à?”Nhìn ánh mắt cầu xin của cô ta, Lục Thành không thể nói ra lời từ chối, sau một lúc im lặng lại ngồi xuống.Tuy Chu Thanh Thanh giữ được người ở lại, nhưng cả tối Lục Thành cứ ngẩn ngơ, điện thoại thỉnh thoảng vang lên sẽ lập tức mở ra xem, sau đó lại lộ vẻ mặt thất vọng bực bội.Mỗi lần hắn kiểm tra điện thoại thì biểu cảm của Chu Thanh Thanh lại lạnh đi một phần, để tránh giận dỗi không cần thiết, cô ta dứt khoát xoay người ngủ trước.
Chờ đến khi Lục Thành khó khăn buông điện thoại đi vào giấc ngủ thì cô ta nhận được điện thoại của quản lý, chỉ đành nhanh chóng rời đi.Sáng sớm hôm sau Lục Thành tỉnh dậy, nhận ra trong phòng chỉ còn mình hắn, tâm trạng trong nháy mắt càng thêm tồi tệ, lần đầu tiên khó chịu với sự thiếu chu đáo của Chu Thanh Thanh.So với Lục Thành đang cáu kỉnh, mấy ngày nay Quý Vũ trải qua tương đối thoải mái, ngày nào cũng dùng thẻ tín dụng Lục Thành đưa cho mua hết thứ này đến thứ kia, đói thì về nhà họ Tô ăn, buổi tối về nhà riêng ngủ, và chuyện thoải mái nhất là Lục Thành vẫn chưa trở về.“Thảo nào người ta bảo muốn giàu nhanh thì lấy mấy ông đại gia sắp ngoẻo, sướng muốn xỉu.” Quý Vũ cười mỉm, sau khi loay hoay đăng ký tài khoản mạng xã hội cả buổi, cô mới bắt đầu nghiên cứu chiến lợi phẩm ngày hôm nay.Hệ thống tiếp tục duy trì im lặng.Lục Thành biến mất một tuần, tận tờ mờ tối thứ bảy mới về.
Quý Vũ đã sớm đoán được, thấy hắn thì thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng anh cũng về, em