Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Dứt lời, Bạch Côn đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc: "Con nói gì?"
Bạch Túc Túc khẽ cắn môi, vẫn là lấy dũng khí nói: "Con... con muốn cùng Phó Sâm giải trừ hôn ước."
"Tại sao?" Đôi mắt già của Bạch Côn nheo lại, trong ánh mắt ông lóe lên một tia sáng.
Kéo một cái ghế qua ngồi xuống, Bạch Túc Túc dựa vào bàn làm việc bất lực thở dài, nhẹ giọng nói: "Hôn nhân không có tình cảm khẳng định sẽ không hạnh phúc. Trước đó con cũng đã gặp qua Phó Sâm, con cảm thấy chúng con căn bản là không hợp cho nên con mới muốn từ hôn. Chẳng lẽ ông nội sẽ để cho con kết hôn với người mà con không thích sao?"
Trong thư phòng rất yên tĩnh, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ phản chiếu một vệt màu vàng ấm áp trên sàn gỗ. Bạch Côn cứ như vậy phức tạp nhìn cô cháu gái trước mắt này, khuôn mặt già mang theo vẻ thâm trầm.
"Ông nội đính hôn cho con, một mặt là vì ông thấy Phó Sâm ở các phương diện đều rất tốt. Mặt khác, tình huống ba con con cũng biết. Nó căn bản không thích hợp làm ăn, ông sợ sau khi mình đi sẽ không còn ai có thể che chở con nữa, gả cho Phó gia thì ít nhất con sẽ được đầy đủ."
Bạch Côn từ ái sờ đầu cô, Bạch Túc Túc không khỏi cảm thấy sóng mũi cay cay. Công ty mấy văn nay vẫn luôn hao tổn, còn Bạch Quốc Hoa thì lại không biết kinh doanh. Nhưng ông cô nay đã già yếu, không thể một đời trông coi công ty, cho nên Bạch Túc Túc mới muốn vào giới giải trí để cô có thể tự nuôi sống mình. Mặc dù tâm ý của ông là tốt, nhưng ông lại không nghĩ đến, tiền không mua được hạnh phúc.
"Ý của ông nội con hiểu, chỉ là Phó Sâm lại không thích con, chúng con kết hôn về sau cũng sẽ không vui vẻ. Mà chính con cũng có thể kiếm tiền nha, mặc dù còn đang trong giai đoạn phát triển nhưng con cam đoan, sau này chắc chắn con sẽ có nhiều tiền!" Bạch Túc Túc ôm lấy cánh tay Bạch Côn lắc lắc nhẹ.
"Ha ha..." Bạch Côn cười hai tiếng, ông xưa nay không phản đối cháu mình tự lực cánh sinh, nghe vậy trầm mặc một lúc rồi mới thở dài nói: "Chuyện này, ngày nào đó ông sẽ thương lượng lại với lão Phó."
Mặc dù không có được đáp án chính xác mà mình muốn, nhưng Bạch Túc Túc đã rất thỏa mãn. Cho đến lúc này Bạch Côn bỗng nhiên nói: "Sáng mai có tiệc đại thọ của bạn của ông, con cùng với ông đi dự."
Ông nội của cô không thích mấy cái tụ hội kiểu này, những năm nay số lần tham gia chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ có thể để để cho ông cô tự động xuất hiện, đối phương khẳng định không phải là người bình thường. Bạch Túc túc đáp ứng, ở lại cùng ôn hàn huyên những chuyện gần đây rồi trở về phòng.
Hôm nay ông nội trở về nên Bạch Túc Túc ở lại nhà chính, còn thuận tiện nói với Chu tỷ cho đẩy khóa huấn luyện thanh nhạc vào ngày mai.
Bộ phim kia Bạch Túc Túc chỉ còn có mấy phân cảnh, qua mấy ngày nữa sẽ kết thúc. Chỉ là lúc gọi điện cho Chu tỷ, đối phương lại nói nói với cô một chuyện khác.
"Hôm nay, có người trong bộ phận quan hệ công chúng của công ty chúng ta phát hiện bức ảnh của em chụp chung với Lục Liệt trên mạng, hẳn là bên trong đoàn phim có người chụp lén. Mặc dù không có chuyện gì, nhưng khó đảm bảo sẽ không có người lợi dụng để bôi đen em. Cho nên công ty đã nhanh hạn chế phát tán bức ảnh. Chính em cũng cần chú ý một chút, dưới mắt truyền thông thì mặc kệ nó là cái gì cũng có thể xuyên tạc thành ý tứ khác."
Nghe âm thanh truyền trong điện thoại, Bạch Túc Túc ngồi trên ban công một bên cắn táo, một bên gật đầu nói: "Em biết rồi, về sau em sẽ giữ khoảng cách nhất định với anh ta."
Người làm truyền thông trong làng giải trí vốn khét tiếng với khả năng xuyên tạc ý tứ. Lúc đầu hai người chỉ là thảo luận kịch bản với nhau, qua tay bọn truyền thông vì cái độ hot liền có thể biến thành "Cô A với anh B ở trong đoàn phim ngọt ngào ân ái."
"Được, em rõ ràng là được rồi. Bất quá cũng đừng đắc tội Lục Liệt, nói không chừng sau này hai người còn có cơ hội hợp tác." Chu tỷ nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại. Cô nhìn bầu trời tối đen như mực, yếu ớt thở dài, vẻ mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
"Chị chưa ngủ hả?"
Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc, Bạch Túc Túc quay đầu lại, thấy Bạch Tình Tình mặc một chiếc váy ngủ màu lam, tay cầm một khay hoa quả đi đến, trên mặt còn mang theo nét cười ân cần, không biết đang định giở trò quỷ kế gì.
"Sáng mai tôi không có việc, không giống cô phải dậy sớm đi đến công ty, không sợ sáng mai ngủ quên?" Bạch Túc Túc tựa người vào xích đu, ung dung ăn táo, nhàn nhạt nhìn cô em gái này.
Gió đêm vào đầu trời thu mang theo chút se lạnh, Bạch Tình Tình đi đến đối diện Bạch Túc Túc ngồi xuống, sờ sờ cánh tay hơi lạnh sau đó mỉm cười nhìn Bạch Túc Túc: "Buổi tối em khó ngủ nên ngủ tương đối trễ. Đúng rồi, nghe nói ngày mai chị cùng ông nội tham gia đại thọ của ông nội Nguyên gia?"
Nghe vậy, đuôi lông mày Bạch Túc Túc khẽ nhúc nhích. Đại thọ lần này chính là của người bạn trong giới kinh doanh của ông nội cô. Mặc dù về hưu đã lâu nhưng năng lực vẫn như cũ là không nhỏ, khó trách ông lại muốn đi qua liên lạc một chút tình cảm
Nhìn vẻ mặt ngây thơ ân cần của Bạch Tình Tình , Bạch Túc Túc liền biết không có chuyện gì tốt, khẳng định là muốn đi theo.
"Đúng vậy, thì sao?" Bạch Túc Túc bình tĩnh ăn nho được mang đến.
Nghe thế, Bạch Tình Tình cũng dừng lại, đột nhiên hơi ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Hay là chị nói với ông nội... cho em đi với?"
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc chỉ cười một cái, ra vẻ thâm trầm suy nghĩ chút chút, qua một lúc lâu nghiêm túc nói: "Danh sách có hạn, tôi cũng không biết ông nội có chịu hay không, hay là thế này, cô đưa tôi *hai triệu, tôi giúp cô nói với ông nội một tiếng."
*Hai triệu NDT = 6 tỷ 6 trăm 2 mươi 9 triệu 2 trăm nghìn Việt Nam đồng.
Dứt lời, Bạch Tình Tình lập tức biến sắc: "Hai triệu?!"
"Hai triệu thì tính là gì, lần này nhất định sẽ có rất nhiều người đến, cũng coi như có thêm kiến thức nha, có đúng không?" Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, thần sắc không thay đổi.
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Tình Tình lúc trắng lúc xanh nhìn Bạch Túc Túc. Hai triệu quả thật không nhiều nhưng nó cũng không hề ít. Kỳ thật Bạch Quốc Hoa cũng không cho Bạch Tình Tình nhiều tiền, tất cả đều là của mẹ cho. Nhưng nếu lần này có thể đi, nhất định có thể quen được không ít người, nói không chừng còn có thể vào được cái vòng hào môn đấy. Ai kêu trước giờ ông nội cứ không mang theo cô ta ra ngoài chứ.
Vừa nghĩ như thế, Bạch Tình Tình hạ quyết tâm gật đầu "Sau khi ông nội đồng ý, em sẽ chuyển tiền cho chị."
Sau khi kiếm thêm được hai triệu, tâm tình Bạch Túc Túc tự nhiên tốt lên. Hai triệu quá dễ dàng, biết thế cô đã nói ba triệu, tiếc thật chứ!
Bạch Tình Tình rời đi, Bạch Túc Túc cũng đi tìm ông nội, may là ông nội chưa ngủ, nghe cô nói ngược lại không hỏi nguyên nhân đã đáp ứng liền. Bạch Túc Túc sao mà không biết trong lòng Bạch Tình Tình nghĩ gì. Nhưng vòng