Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Bạch Túc Túc cảm giác trong người như bị thiêu đốt, chỉ có thể ôm thật chặt cánh tay Phó Sâm không buông, mơ mơ màng màng nhào tới, sau đó ôm chặt lấy eo Phó Sâm, thế nào cũng không chịu buông.
Phó Sâm cau mày, không biết bị Bạch Túc Túc đụng phải chỗ nào, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại, nắm lấy cánh tay Bạch Túc Túc đẩy cô xuống giường, một tay giữ lấy cái ót trắng nõn của cô, đôi mắt nhíu lại: "Cô có biết mình đang làm cái gì không hả?"
Phó Sâm không ngờ cô gái nhút nhát như chuột trước kia bây giờ lại trở nên to gan như vậy. Ngay khi Phó Sâm định giáo huấn cô một chút, một đôi môi hồng mềm mại đột nhiên in lên môi mỏng của anh. Thân thể Phó Sâm cứng đờ, cứ như vậy mà mở to mắt, cảm nhận được yết hầu của mình đang bị Bạch Túc Túc nhẹ nhàng gặm cắn.
Bạch Túc Túc không biết mình đang làm cái gì, chỉ có thể thuận theo bản năng. Đến khi đôi môi của mình bỗng nhiên bị người trước mặt hung hăng chặn lại. Bạch Túc Túc phối hợp dang hai tay ôm lấy cổ đối phương, vụng về đáp trả.
Hơi thở mập mờ bắt đầu tràn ngập bốn phía căn phòng. Phó Sâm cắn chặt đôi môi mềm mại của cô, anh cạy mở hàm răng đang buông lỏng ấy, gần như thô bạo cướp hết tất cả hơi thở của cô, bàn tay to ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Sự khắc chế vừa nãy tựa hồ như chưa hề tồn tại.
"Leng keng---"
"Tổng giám đốc, bác sĩ đến rồi."
Chuông cửa đột nhiên vang lên khiến Phó Sâm bất chợt đình trệ, nhìn cô gái đang dính sát mình trước mặt, ánh mắt Phó Sâm tối sầm lại. Anh gỡ tay cô xuống, sau đó đứng dậy sửa sang quần áo, đắp chăn cho Bạch Túc Túc rồi mới ra ngoài mở cửa.
Kỳ thật trợ lý cảm thấy tổng giám đốc của bọn họ không cần thiết phải gọi bác sĩ. Dù sao sau này hai người cũng sẽ kết hôn, bây giờ *nước chảy thành sông cũng không tệ mà, bất quá thân phận trợ lý nhỏ nhoi sao dám nói ra. Lúc mang bác sĩ đi vào, trợ lý không khỏi phát giác ra được không khí bên trong có chút mập mờ, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn tổng giám đốc, lại thấy đối phương đang cầm một điếu xì gà đứng cạnh bên cửa sổ sát đất mà hút. Cho đến nay, tổng giám đốc của bọn họ tựa hồ chỉ khi nào có cái gì khiến ngài ấy tâm phiền ý loạn cực kì loạn mới hút. Cho nên bây giờ là sao nha? Chẳng lẽ mình quấy rầy chuyện tối của tổng giám đốc rồi? Trợ lý hoang mang vô cùng.
*nước chảy thành sống = gạo nấu thành cơm
Sau khi khám cho Bạch Túc Túc xong, trợ lý liền đưa bác sĩ ra ngoài, rồi lại đi đến cửa sổ sát đất, nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, cung kính nói: "Bạch tiểu thư đã ngủ, bác sĩ nói ngày mai tỉnh dậy sẽ không sao."
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố rực rỡ về đêm. Thấy Phó Sâm không nói lời nào, trợ lý chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Bọn Đông Dịch đó..."
"Rút vốn bên phía hạng mục Tây Thành, tôi không muốn nhìn thấy còn có người nào hợp tác cùng Đông gia."
Âm thanh lặng như băng khiến tinh thần trợ lý run lên, âm thầm mặc niệm cho Đông gia. Hạng mục Tây Thành đã bắt đầu, mặc dù chưa có ký hợp đồng nhưng tất cả mọi người đều biết tập đoàn bọn họ muốn đầu tư hạng mục kia. Bây giờ đột nhiên bị hủy bỏ chắc chắn sẽ khó tránh khỏi người ta lời ra tiếng vào. Nhưng ai kêu Đông Dịch chơi ngu liều chết chọc vào phu nhân tương lai của Phó tổng làm gì. Hạng mục mà không có vốn cũng có thể đi vay. Nhưng mà trợ lý có cảm giác Phó tổng bọn họ sẽ dễ dàng để cho đối phương thuận lợi đi vay như vậy à?
"Những người khác cậu cứ thế mà làm." Phó Sâm bỗng nhiên quay đầu nhìn trợ lý, giọng nói lạnh lùng: "Bất kể hậu quả."
Nhìn nhau, trợ lý lập tức cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy mấy người kia đáng lắm. Chơi gái mà cũng dám chơi phu nhân tổng tài tương lai của Phó Sâm, giờ thì lãnh hậu quả ngon rồi.
"Còn Trần Vận..." Trợ lý có chút chần chờ.
Phó Sâm bỏ điếu xì gà vào gạt tàn bên cạnh, ánh mắt đâm thẳng vào cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, âm thanh trầm thấp" Cảnh cáo một chút."
Khi nhận được dòng tin nhắn ngắn đó, Phó Sâm liền biết Bạch Túc Túc gặp chuyện rồi. Mặc dù cứ nói không muốn quan tâm cô, nhưng anh vẫn ma xui quỷ khiến mà chạy tới. Cũng may anh tới kịp thời, bằng không thì anh thật không dám tưởng tượng mọi chuyện phát sinh sau đó. Phó Sâm cảm thấy mình có vẻ hơi cố chấp đối với người phụ nữ này.
"Vâng."
Trợ lý gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng, cảm thấy Trận Vận còn có mắt nhìn, biết đường thông báo cho Phó Sâm, bằng không kết cục coi như cũng giống mấy người kia.
Bầu trời đen như bức tranh sơn mài, trung tâm thành thị vẫn như cũ phồn hoa rực rỡ.
---
Khi một tia nắng bị khúc xạ chiếu trên chiếc giường màu trắng, người trong chăn khẽ động, cánh tay trắng nõn đưa ra. Bạch Túc Túc mở mắt, một bên xoa đầu, một bên đánh giá căn phòng xa lạ.
Nhớ tới hôm qua gặp Đông Dịch, sau đó bị hạ thuốc, cuối cùng... hình như là Phó Sâm đến cứu mình!
Nghĩ tới đây, Bạch Túc Túc lập tức cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình, phát hiện cơ thể không gì khác thường mới nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên nam chính chính là nam chính, không lợi dụng người khác lúc đang gặp khó khăn. Chỉ là sao từ nhiên cô không còn nhớ gì về mấy chuyện phát sinh sau đó nữa?
Thực sự nhớ không ra, Bạch Túc Túc đành phải xuống giường và đi ra khỏi phòng. Lại thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế salon, lúc này đang gõ máy tính xách tay, tựa hồ đang bận xử lý công việc. Trên bàn còn có bữa sáng, Bạch Túc Túc cũng không dám quấy rầy anh, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc trở lại liền yên lặng ngồi ở kia ăn sáng.
"Hôm qua..." Bạch Túc Túc cắn sandwich, muốn nói lại thôi nhìn người đàn ông trước mặt: "Tôi... tôi không có làm cái gì chứ?"
Không phải ai cũng nói khi trúng thuốc sẽ đều đánh mất lý trí sao, cho nên cô có làm ba cái *trò mèo gì mất mặt không trời?
*trò mèo: thường dùng từ này khi thấy ai đó làm trò vớ vẩn, buồn cười và tốn thời gian, phí sức nhưng không mang lại kết quả gì
Nghe vậy, người đàn ông trước mặt cũng không ngẩng đầu lên một cái, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Không biết cái "Ừm" này của Phó Sâm là có ý gì, Bạch Túc Túc lại yên lặng ăn sandwich, sau đó đi đên ngồi trên ghê salon nhìn Phó Sâm nói: "Anh có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Phó Sâm nhấc mắt, cứ như vậy nhìn Bạch Túc Túc.
"Cho tới bây giờ ba tôi chưa từng tin tôi, cho nên tôi muốn nhờ anh làm chứng giúp tôi một chút, tôi nhất định phải đuổi hai mẹ con kia cút ra khỏi nhà, sau đó phá đổ bọn họ!" Bạch Túc Túc xiết chặt bàn tay, toàn bộ cái bánh đều bị cô bóp xẹp.
Liếc nhìn đôi mắt sắc bén của Bạch Túc Túc, giọng điệu không chút phập phồng: "Quá phiền phức."
Phó Sâm cảm thấy chỉ có Bạch Túc Túc trẻ con mới chơi cái trò xiếc giằng co như vậy.
"Tôi biết mình có thể ra tay sau lưng, nhưng ba tôi vẫn rất tin tưởng họ. Tôi muốn quang minh chính đại đuổi xéo họ ra ngoài, cắt đứt cơ hội quay trở lại của họ. Đến lúc đó ra tay sau lưng sẽ không quá muộn", Bạch Túc Túc nghiêm túc giải bày.
Nếu không có chỗ dựa ở Bạch Quốc Hoa thì hai mẹ con kia sẽ chẳng là cái thá gì cả. Với lại nếu như để Bạch Côn biết được chuyện này, kết cục của hai mẹ con kia chắc chắn sẽ không tốt.
Nghe vậy, Phó Sâm chỉ nhàn nhạt nhìn Bạch Túc Túc: "Tại sao tôi phải giúp cô?"
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc sững sờ, sau đó cắn một miếng sandwich, nói: "Thì anh... là vị hôn phu của tôi... nên anh có thể giúp tôi được không?"
Giọng điệu của Bạch Túc Túc có chút mơ hồ, Phó Sâm bình tĩnh nhìn cô chằm chú, thấp giọng nói: "Không phải cô muốn hủy hôn sao?"
Có chuyện mới nhớ ra hắn là vị hôn phu, còn không thì thôi à?
Đột nhiên có chút xấu hổ, tai Bạch Túc Túc có chút đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn mang theo chút cứng đờ, yên lặng uống mấy miếng sữa bò xong, Bạch Túc Túc mới