Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, khí thế của nam chính quá mức to lớn. Cho nên đến cùng bọn họ là biết hay là không biết?
"Em còn lo lắng cái gì nữa, cứ ngồi đi!"
Chu tỷ quả thực là ép cô ngồi xuống ghế, lặng lẽ vỗ cánh tay cô, ra hiệu cô biểu hiện cho thật tốt, một bên cười nói: "Nếu đã quen biết vậy thì thật đúng dịp."
Bởi vì không có chỗ trống, cho nên Chu tỷ chỉ nói mấy câu liền rời đi, để lại Bạch Túc Túc một thân cứng ngắc ngồi ở ghế. Cái gì gọi là như ngồi bàn chông, hiện tại cô đã trải nghiệm hết mức tinh tế.
Nhìn vị hôn thê trong trí nhớ này, có khuôn mặt trái xoan thanh tú, người gầy gầy, ánh mắt rất thanh tịnh, dáng người cũng không hề chênh lệch so với mấy nữ minh tinh kia. Nhưng hình như hơi nhút nhát, lá gan cũng thật nhỏ. Không có sự mạnh mẽ và vững vàng từ ông nội, đổi lại chỉ thừa hưởng sự nhát gan và rụt rè của ba cô. Mặc dù có chút ngốc nhưng... cũng không đến nỗi.
Ánh mắt Phó Sâm vẫn như cũ không mặn không nhạt nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Ông nội cô gần đây thân thể như thế nào?"
Bạch Túc Túc cứ như vậy không biết trong thời gian ngắn ngủi mình đã bị Phó Sâm đem ra phán xét một lần, nghe được Phó Sâm tra hỏi tự nhiên vội vàng trả lời thật lòng: "Ông nội gần đây rất thích du lịch cùng bạn bè, thân thể vẫn khỏe mạnh."
Nói xong, theo phép lễ độ, cô hỏi ngược lại một câu: "Ông nội Phó gần đây vẫn còn tốt chứ?"
Dứt lời, Phó Sâm chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không nhìn lại cô.
Thấy Phó Sâm qua nói chuyện với Từ đổng, Bạch Túc Túc cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra. Có trời mới biết cô sợ nói nhầm cỡ nào. Bởi vì bên trong mấy loại tiểu thuyết tổng tài, thứ nam chính yêu nhất là làm người khác phá sản, nếu cô lỡ miệng nói sai chọc tới vị lão đại này điều gì thì ý định làm bạch phú mỹ coi như đi tong.
Ngồi một bàn này toàn bộ đều là boss lớn, không đến mức đó thì cũng là đại minh tinh nhưng cũng chỉ đến bồi rượu. Trước mặt các ông chủ tư bản, dù là ngôi sao hạng nhất cũng phải tươi cười nịnh nọt. Bạch Túc Túc ngồi ở một chỗ một mực uống liên hoàn uống, ngay cả đũa cũng không dám gắp. Cho đến khi một nữ minh tinh ăn mặc hở hang ngồi cùng bàn đi tới, Bạch Túc Túc mới lén liếc vài lần.
"Phó tổng, đã lâu không gặp, lần này nhất định chúng ta phải uống một ly." Nữ nhân nở nụ cười *phong tinh vạn chủng cứ như vậy tựa vào giữa cô và nam chính.
*phong tình vạn chủng: Cực kỳ gợi cảm, vô cùng quyến rũ
Bạch Túc Túc nhận ra cô ấy, tên gọi Mục Vận, đã lấy một giải Ảnh hậu, kỹ năng diễn xuất tốt vô cùng. Thế nhưng thường xuyên có tai tiếng, phần lớn đều là tin đồn xấu với các đạo diễn. Hiện tại xem ra những tin đồn ấy không có lửa thì sao có khói.
Mục Vận cứ như vậy chen giữa hai người, đem lưng để lại cho Bạch Túc Túc, khuôn mặt tươi cười cho Phó Sâm, tay đưa rượu qua trước mặt, còn muốn làm mỹ nhân phong tình vạn chủng. Phó Sâm thần sắc không đổi, thanh âm ảm đạm: "Tôi ngược lại đã quên có gặp vị tiểu thư này hồi nào."
Bạch Túc Túc: "..."
Nam chính quả là nam chính! Trả lời ngắn gọn không chút dây dưa dài dòng.
Mục Vận cũng không cảm thấy xấu hổ, Phó Sâm khó tiếp cận cô cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mới biết, nghe vậy chỉ hơi hơi nghiêng người, lộ ra cảnh đẹp trắng nõn kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác trước ngực, nhìn Phó Sâm: "Phó tổng đại nhân quả là hay quên, không nhớ rõ em là rất bình thường, nhưng hiện tại chẳng phải quen biết rồi sao?"
Giọng nói quyến rũ lanh lảnh, Bạch Túc Túc nghe mà muốn nhũn cả người, còn có bộ ngực lớn kia, đều sắp áp cả lên người nam chính!
"Không phải ai tôi cũng biết." Phó Sâm cứ như vậy ánh mắt lạnh lùng ngồi ở kia, mảy may thờ ơ với cảnh xuân trước mặt.
Lần này Mục Vận tựa hồ có chút lúng túng, mà dáng vẻ Phó Sâm hình như là tức giận. Mục Vận có chút sợ mình sẽ đắc tội hắn, mà lúc này những người khác ngồi cũng bàn cũng nói thêm phụ họa: "Tôi trước đó cũng đã gặp qua Phó tổng, bất quá vừa nhìn liền biết, ngài đây đã quên luôn tôi rồi ha ha ha ha."
Mục Vận duy trì nụ cười về lại vị trí của mình, giống như chưa bị một màn làm lơ như thế. Bạch Túc Túc lại có vẻ rất thoải mái, nam chính không thích phụ nữ nào khác ngoài nữ chính, còn không trước mặt mọi người cho cô đội nón xanh.
Chỉ là nghĩ đến nữ chính, Bạch Túc Túc cảm thấy cái đầu nón xanh này mình sớm muộn cũng phải đeo lên. Vẫn nên nhanh chóng đến nói ông nội giải trừ hôn ước cái đã, miễn trừ lại trở thành nhân vật lót đường.
Cho đến khi có cuộc điện thoại giữa chừng, Phó Sâm đành rời đi, Từ đổng giữ lại vài câu cũng không nói thêm gì nữa. Bạch Túc Túc ngồi ở kia cũng nhẹ nhàng thở ra, may mà Phó Sâm muốn rời đi.
Khi đứng dậy, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh còn đang ngây người như phỗng, Phó Sâm khẽ nhíu mày: "Cô còn không đi?"
Bữa tiệc loại này không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu loạn, mặc dù hắn không quen vị hôn thê này nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý để nữ nhân trên danh nghĩa của hắn bị người khác chiếm tiện nghi.
Bạch Túc Túc toàn thân cứng đờ, khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy Phó Sâm nhìn chằm chằm mình. Cô nào dám nói không, lập tức đứng dậy đi theo hắn: "Có có, đương nhiên là tôi đi."
Những người khác nhìn thấy màn này đều là lòng biết rõ nở nụ cười, hóa ra Phó tổng là thích loại con gái này. Chỉ riêng Mục Vận là ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc, không hiểu tại sao mình lại không bằng một con nhóc còn chẳng có một chút gì gọi là hương vị nữ nhân.
Đi theo sau lưng Phó Sâm, Bạch Túc Túc hưởng thụ toàn bộ ánh mắt ao ước ghen tỵ của nữ nghệ sĩ trong buổi tiệc. Cũng đúng thôi, Phó tổng nhiều tiền lại đẹp trai, so với mấy ông già kia, ăn bám hắn chắc chắn sẽ lời hơn một chút. Chỉ là, tại sao Phó Sâm lại muốn mang cô theo rời đi?
Mang tâm tính thấp thỏm, hai người đi trên hành lang yên tĩnh. Bạch Túc Túc đi sau lưng Phó Sâm cũng không dám nói lời nào. Bỗng nhiên người đàn ống phía trước nhìn thoáng Bạch Túc Túc ở khóe mắt. Nữ nhân bên cạnh có một khuôn mặt tinh xảo thanh lệ, thân hình chuẩn vô cùng, tuyệt đối không hề chênh lệch so với những nữ nhân khác trong phòng. Bất quá là do ngồi bên cạnh hắn cho nên mới không ai dám hó hé tâm tư gì. Chính là người này quá ngu, nơi nào cũng dám đi, cứ nghĩ ông nội của mình có thể bao bọc mình mãi sao?
Editor -JL-: cái đoạn sắc đẹp của nữ chính này anh xét 2 lần rồi :))
Đột nhiên, Bạch Túc Túc nghe Phó Sâm lạnh lùng nói: "Cô định tiến vào giới giải trí?"
Không biết mình đã đắc tội hắn cái gì, Bạch Túc Túc tự động vội vàng trả lời: "Tôi thích hát, cho nên vào chơi chút thôi."
Nhưng mà ba cô lại không cho cô nhiều tiền, tất cả đều là của ông nội cho. Nếu không tự mình kiếm tiền thì sao mà sinh hoạt ta?
"Mấy nơi kiểu này về sau đừng đi nữa." Phó Sâm bình tĩnh nhìn Bạch Túc Túc rồi quay đầu đi về phía trước.
Nghe Phó Sâm nói, Bạch Túc Túc sững sờ nhìn