Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Bốn mắt chạm nhau, Bạch Túc Túc không khỏi mở mắt thật lớn, khuôn mặt nhỏ trắng tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng trong khoảnh khắc đã nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, nhịn không được cúi thấp đầu hạ giọng nói: "Nó quá đắt."
Bạch Túc Túc rất tò mò, làm sao Phó Sâm biết được cô thích cái này? Quan trọng nhất chính là, ra tay thế mà hào phóng lên tận 20 triệu!
Phó Sâm chỉ hờ hững nhìn Bạch Túc Túc: "Ai tặng cho em."
Bạch Túc Túc: "..."
Mặt cô nhanh chóng biến sắc, xấu hổ ngồi thẳng người lại. Tốt, coi như cô tự mình đa tình.
"20 triệu lần thứ hai!"
"20 triệu lần thứ ba!"
"Thành giao!"
Với câu chốt cuối cùng của người chủ trì, Bạch Túc Túc vẫn bình tâm như nước, dù sao món đồ đắt thế cũng không phải tặng cho cô.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, làm thủ tục chuyển giao vật, Phó Sâm lại đưa bàn cờ 20 triệu cho Bạch Túc Túc. Lúc cầm bàn cờ 20 triệu kia, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy tay mình trĩu nặng, quá quý quá đắt! Đến khi lên xe, Bạch Túc Túc mới mở hộp ra, bàn tay lập tức vuốt vuốt bàn cờ bằng ngọc lạnh buốt, âm thanh quân cờ va chạm cũng rất thanh thúy êm tai, ông nội cô khẳng định sẽ rất thích.
"Tôi thay mặt ông nội cảm ơn anh."
Giây lát, Bạch Túc Túc vẫn nhìn về phía bên cạnh nói lời cảm ơn. Cho tới bây giờ, cô đã thấu hiểu sâu sắc cái đạo lý: Nam chính luôn ngầu và luôn rất giàu! Vung tay không cần nhìn giá!
Màn đêm như tranh sơm mài, thành thị náo nhiệt còn chưa buông xuống, xe cộ đông đúc. Trên con đường này bỗng nhiên bị kẹt xe, từng hàng xe dài chậm chạp di chuyển lên phía trước. Thấy mặt của Bạch Túc Túc có ý thỏa mãn, Phó Sầm chỉ nhàn nhạt nhìn cô: "Em chỉ biết cảm ơn ngoài miệng thôi sao?"
Bạch Túc Túc: "..."
"Tôi... tôi không có nhiều tiền như anh, cũng không thể tặng lại cho anh đồ mấy chục triệu như vậy được." Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy, mình đúng là con đỗ nghèo khỉ giả dạng bạch phú mỹ.
Dường như không muốn nói chuyện cùng cô gái này nữa, đợi đến khi ra được đoạn đường hết kẹt, Phó Sâm đột nhiên tăng tốc độ, phóng xe trên đường cao tốc.
Cảm giác mình vẫn là quá keo kiệt, có qua có lại vẫn luôn là Phó Sâm giúp cô. Bây giờ còn tặng món đồ quý giá như vậy, nhưng cô lại không có gì để tặng lại cho người ta. Chỉ có điều, những thứ cô có, Phó Sâm đều đã có, phải làm sao giờ ta?
Bạch Túc Túc còn đang trầm tư suy nghĩ xem nên có qua có lại thế nào, thì bỗng như nghĩ đến điều gì, cô quay sang người đang lái xe bên cạnh: "Có phải đối tác của anh có một người đàn ông họ Phương, mặt hình chữ 囯, làn da rất đen, dáng vẻ bốn mươi năm mươi đúng không?"
Dứt lời, người đang lái xe chỉ hờ hững nhìn qua cô, Bạch Túc Túc lập tức nghiêm túc giải thích: "Tôi trước kia đã từng gặp người đó, mọi người đều gọi hắn ta là Phương tổng. Nhưng tôi có cảm giác ánh mắt hắn ta nhìn tôi hơi không có ý tốt, tôi đang nghĩ liệu có phải là người của kẻ thù hay không?"
Nguyên tác không mô tả quá nhiều về bọn bắt cóc, chỉ gọi sơ là Phương tổng. Bạch Túc Túc muốn tìm được người này trước, cũng tiện để mắt nhất cử nhất động của hắn ta. Đề phòng là chính, chứ có trời mới biết thời điểm nào cô sẽ bị bắt cóc bởi tay bọn họ.
"Người mà em nói, tôi biết bảy tám người." Phó Sâm nhìn thẳng con đường, giọng nói bình bình: "Kẻ thù của tôi có nhiều, cho nên em gặp phiền phức cứ nói cho tôi."
Giọng nói trầm ấm mang theo chút mập mờ vang lên trong xe, nhịp tim Bạch Túc Túc trật một nhịp. Chưa đợi cô kịp cảm thán Phó Sâm quả là người tốt thì đối phương bỗng nhiên ném cho cô một câu xanh rờn: "Tại tôi không thích liên lụy người khác."
Bạch Túc Túc: "..."
Bạch Túc Túc hít sâu một hơi, chỉ ngồi kế bên không nói gì thêm. Cô nên sớm nghĩ đến, Phó Sâm sao có thể quan tâm cô chứ?
Trong bầu không khí quỷ dị, chiếc xe lao nhanh xuyên màn đêm, cuối cùng dừng lại trước cổng nhà Bạch Túc Túc. Trước khi xuống xe Bạch Túc Túc còn ngước cổ ra ngoài xe nhìn xung quanh một chút. Mặc dù không phát hiện bóng dáng papparazzi nhưng cô vẫn cẩn thận đeo khẩu trang, đội mũ lên.
Cầm hộp cờ bằng ngọc nặng trĩu, lúc xuống xe còn nhịn không được quay lại nhìn người đàn ông trên xe: "Ngày hôm nay thế nào cũng rất cảm ơn anh, tôi sẽ giúp anh chuyển tâm ý đến ông nội."
Phó Sâm không nói gì, chỉ nhìn Bạch Túc Túc hóa trang cẩn thận xuống xe. Ánh mắt hắn yếu ớt nhìn theo bóng Bạch Túc Túc rời đi, thật lâu sau mới đánh xe rời khỏi con đường này.
Trở lại chung cư, Bạch Túc Túc đem đồ cất kỹ, quyết định ngày mốt sẽ về nhà đưa cho ông nội. Còn ngày mai cô phải tham gia ghi hình cho tập đầu tiên của >, nên chỉ có ngày mốt là rảnh.
Bất quá Bạch Túc Túc cũng cảm thấy Phó Sâm không hề lạnh lùng, *bất cận nhân tình như trong sách miêu tả, ngoại trừ tính tình đôi lúc có chút thất thường lúc nóng lúc lạnh thì cho tới bây giờ Phó Sâm chưa từng đối xử không tốt với cô. Mặc dù cô chỉ là cái danh vị hôn thê mà thôi nhưng Phó Sâm đến cùng vẫn giúp đỡ. Trong sách cũng không có nói nam chính là loại người vì nữ chính mà không phân biệt tốt xấu. Bạch Túc Túc cảm thấy, nếu không phải nguyên tác cứ định sẵn nam chính phải của nữ chính, thì không chừng khi tách ra, Phó Sâm khẳng định là có rất nhiều tình nhân ong bướm cho mà xem.
*bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình.
Ngày hôm sau Chu tỷ đến đón cô đi ghi hình, cũng nói với cô sơ qua về đội hình và quy tắc của chương trình. Quán quân đã sớm được an bài, là một ngôi sao ca nhạc debut lâu năm, thực lực là không thể nghi ngờ, không gian phát huy cũng tương đối lớn. Dù sao những người có thể đến đây khẳng định đều là ca sĩ chuyên nghiệp.
Đến lúc ghi hình là bắt đầu diễn tập, Bài Tố Tố chọn cho mình một ca khúc trữ tình do chính nguyên chủ sáng tác. Những ca khúc khác cũng đều được cải biên, còn mời cả dàn nhạc đệm nổi tiếng, nhìn qua biết ngay là đã có chuẩn bị từ trước.
Thời điểm diễn tập coi như thuận lợi, nhưng lúc chuẩn bị ghi hình chính thức, Bạch Túc Túc lại thấy đi cùng cô vào phòng thu chính là một cô ca sĩ có tính cách khiêm tốn. Nếu là người khác thì Bạch Túc Túc không chú ý làm gì, nhưng cô ca sĩ tên Ngô Hoằng này lại chính là nữ phụ số hai trong nguyên tác truyện. Ba cô ấy là một đạo diễn nổi tiếng, bất quá do cô ấy quá yêu thích âm nhạc nên mới lựa chọn con đường này. Bình thường vô cùng khiêm tốn, cũng không có nhờ ba của mình lấy tài nguyên. Chỉ là Ngô Hoằng thích nam hai, thấy nữ chính đã không thích nam hai rồi còn mập mờ gần gần xa xa, nhịn không được liền hành động. Lần thứ nhất lợi dụng năng lực của ba mình chèn ép nữ chính, cuối cùng nam hai biết được chân tướng rồi triệt để đoạn tuyệt với Ngô Hoằng.
Bạch Túc Túc vẫn cho rằng nam hai đối với nữ phụ số 2 này có hảo cảm, thử đổi thành người khác đi chèn ép nữ chính như vậy coi, bay màu trong phút chốc chứ chẳng đùa. Cứ nhìn Bạch Túc Túc là cái ví dụ sống đi thì biết, chỉ mới bị hiểu lầm đạp váy nữ chính đã bị nam hai trả thù lớn vậy rồi. Nhưng đối với cô nữ phụ số 2 này, nam hai chỉ đơn giản đoạn tuyệt quan hệ. Có thể thấy được, nam hai đối với cô ấy vẫn có chút khác biệt. Tiếc là hào quang mary sue của nữ chính quá lớn, nam hai không trụ nổi mà thôi.
"Cô là Bạch Túc Túc?"
Giây lát, Ngô Hoằng đang trang điểm ở bàn bên kia bỗng nhiên nhìn qua Bạch Túc Túc một lúc, trong đôi mắt trong veo như nước hiện lên một tia tán thưởng. "Cô hát không