Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày

Sinh nhật


trước sau

Editor: -JL-

-------------------- (❁'◡'❁)

Bạch Túc Túc chớp mắt, cũng vô cùng tò mò "Tại sao Giang Ngưng phải làm như vậy? Kỳ thật tôi với Giang Ngưng không phải là quá quen. Bất quá Giang Ngưng là kiểu người cực kì kiêu ngạo, có thể ngày đó ở yến tiệc, có phải cô đã đắc tội cô ấy không?"

Nghe vậy, Tô Nguyệt cúi đầu trầm tư. Ngày đo cô ta chỉ làm hư váy của Chu Lạc Lạc, còn lại bình bình không gây gổ ai. Chẳng lẽ Giang Ngưng cùng Chu Lạc Lạc có quan hệ rất tốt, cho nên mới giúp đỡ Chu Lạc Lạc trả thù?

"Nhưng mà cô cũng đừng sợ, trong cái rủi sẽ có cái may. Hơn nữa độ hot, độ tìm kiếm của cô gần đây tăng lên đáng kể, chủ cần cô trau dồi thực lực là tốt rồi." Bạch Túc Túc cười an ủi Tô Nguyệt.

Về phần nói cho Tô Nguyệt chân tướng cái gì chắc chắn là không thể được. Dù sao Tô Nguyệt cũng từng khiến cô chịu oan rồi, mà cô cũng đâu phải cố ý để cho Giang Ngưng hiểu lầm đâu.

"Nhưng thứ tôi muốn không phải những thứ này." Tô Nguyệt muốn nói lại thôi, nhìn Bạch Túc Túc, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo tay Bạch Túc Túc, nói khẽ: "Cô có thể giúp tôi không?"

Bạch Túc Túc thu tay lại, mỉm cười khô khan "Tôi nói rồi, tôi với Giang Ngưng không phải quá quen, chuyện này e là tôi không thể giúp."

Nói xong, Bạch Túc Túc nhìn xuống thời gian, nói tiếp: "Tôi phải về phòng nghỉ đây."

Nhìn thân ảnh Bạch Túc Túc rời đi, Tô Nguyệt không cam lòng nắm chặt bàn tay. Tô Nguyệt biết Bạch Túc Túc không có lí do gì để giúp mình cả, nhưng Tô Nguyệt lại không hiểu vì lí do gì Giang Ngưng lại muốn hại chết cô ta như vậy, bây giờ đến cả cuộc sống của gia đình cô ta cũng bị ảnh hưởng.

Trở lại phòng nghỉ, Bạch Túc Túc mang theo tâm tình khó hiểu ngồi chơi điện thoại, cô cảm thấy Tô Nguyệt thật mâu thuẫn. Tính cách Tô Nguyệt không giống loại người dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng Tô Nguyệt lấy đâu ra cái tự tin là nhất định cô sẽ giúp mình?

Không biết nên nói cái gì, dù sao cô cũng không muốn quan tâm mấy chuyện đó. Lúc trước, khi cô ở giữa tâm bão bị mắng chửi oan, sao không thấy Tô Nguyệt thay mặt giải thích giúp đi?

Buổi họp báo bắt đầu, tất cả mọi người đều theo vị trí vai diễn của mình mà lên sân khấu. Bạch Túc Túc ở nhóm thứ hai đi lên, dưới khán đài, ánh đèn flash của đám phóng viên và ký giả chớp lên không dứt. Đây là lần đầu tiên Bạch Túc Túc tham gia hoạt động này, đối mặt với nhiều máy ảnh như vậy, cô chỉ có thể luôn mỉm cười, trong khi mấy nữ diễn viên khác đều ở đó tranh chủ đề.

"Chúng ta đều biết ca khúc OST của phim là do Bạch Túc Túc thể hiện, vậy tại buổi họp báo ngày hôm nay có thể hát cho chúng tôi nghe trước một đoạn được không?" MC bỗng nhiên cười nhìn về phía Bạch Túc Túc bên này.

Đây là đoạn câu hỏi do đoàn phim chuẩn bị sẵn, Bạch Túc Túc tự nhiên gật đầu cười "Đương nhiên là được."

Dứt lời, mấy nữ min tinh bên cạnh cũng theo đó xuống sân khấu, không còn chen vào nói. Từ khi biết lai lịch của Bạch Túc Túc không tầm thường, mấy nữ diễn viên đương nhiên không dám đắc tội với Bạch Túc Túc nữa, còn Triệu Tiếc thì lại rất muốn cùng Bạch Túc Túc khôi phục lại mối quan hệ.

Dưới khán đài cũng có rất nhiều fan hâm mộ tiếp ứng. Đột hot của Bạch Túc Túc gần đây rất nổi, thu hút thêm nhiều fan hâm mộ, những fan hâm mộ đều ở dưới khán đài, tay giơ bảng gọi tên cô quá trời. Rất nhanh, trên sân khấu cũng chỉ còn lại mình Bạch Túc Túc.

Lần đầu hát live, lại không có hậu kỳ chỉnh sửa, Bạch Túc Túc vẫn có chút khẩn trương. Khúc nhạc dạo đầu chậm rãi vang lên, dưới khán đài cũng theo đó yên tĩnh lại.

"Không thấy bóng anh, chim thành đàn, nơi sơn cốc vang lên tiếng lòng du dương. Lần đó anh quyết định, để cho em không cách nào buông tay. Chỉ còn có em là hoài niệm kí ức..."

Bên dưới, Tô Nguyệt cứ như vậy nhìn chằm chằm cô gái thu hút mọi sự chú ý trên sân khấu kia. Sự ghen tỵ đầu tiên dần dần hình thành, cũng là lần đầu tiên Tô Nguyệt ghen tỵ với một người như vậy. Bạch Túc Túc có xuất thân tốt, có ngoại hình đẹp, có giọng hát hay. Bạch Túc Túc cái gì cũng có, hơn nữa còn có một vị hôn phu xuất sắc. Tô Nguyệt có chút sợ hãi, sợ hãi mình bỗng nhiên sao lại ở đây ghen ghét Bạch Túc Túc, sợ hãi tại sao mình lại biến thành cái dạng này?

Sau khi hát xong, Bạch Túc Túc lập tức đi xuống sân khấu. Sau đó còn có chụp hình nhóm của toàn tổ làm phim. Khi họp báo đã kết thúc hoàn toàn, bên ngoài có rất nhiều fan hâm mộ cùng phóng viên ngồi chờ, bởi vì gần đây Bạch Túc Túc tham gia chương trình tương đối hot, nên khi vừa ra cửa, mấy phóng viên kia liền như ong vỡ tổ mà lao tới.

Bất quá cũng may Chu tỷ đã gọi bảo vệ, sau khi lên xe, Bạch Túc Túc mới thở phào một hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi người phía trước: "Nay em hát thế nào?"

Lần đầu không sửa âm thanh, cô cũng không biết mình thể hiện có tốt không. Ai cũng nói hát live chính là tấm gương phản chiếu của người nghệ sĩ, có rất nhiều người rời khỏi phòng thu âm và chỉnh sửa âm thanh đều không thể hát live được.

"Chị nghe rất hay, đùng rồi, kỳ tranh tài lần này em định hát bài gì?" Chu tỷ đột nhiên hòi.

Nói đến vấn đề này, Bạch Túc Túc liền trở nên hứng thú, nhìn người phía trước nghiêm túc nói: "Em gần đây định viết một bài mới, bất quá có chút không dám thử, để em hát hai câu cho chị nghe."

"*Nguyệt chiếu sáng mặt anh, bóng người trên mặt nước là ai động tâm..."

Editor -JL-: -JL- thực sự không biết edit lời nhạc sao cho hay cả. Xin lỗi về sự cố này ┻━┻ ︵ヽ('Д')ノ︵ ┻━┻

"Giọng em rất thích hợp hát thể loại tình ca. Chị cảm thấy bài này so với bài trước kia của em còn êm tai hơn nữa." Chu tỷ không có chuyên môn, chị chỉ cảm thấy giai điệu bài này cuốn và chị nói như vậy.

Nghe thế, Bạch Túc Túc cũng không biết nên nói gì tiếp. Cô cảm thấy cô sai rồi, cô không nên hỏi Chu tỷ. Cô vẫn nên chọn một ngày tìm thầy dạy thanh nhạc xin chỉ dạy một chút, còn kỳ tranh tài này cứ lại đại một bài khác là được rồi.

Lúc ghi hình vào ngày thứ sáu, khi Bạch Túc Túc đang chuẩn bị cùng Ngô Hoằng thảo luận, cô mang theo tâm trạng run rẩy hi vọng đối phương có thể phê bình một chút để có thể tìm ra lỗi sai của cô mà còn sửa. Bất quá vừa mới tới phòng nghỉ, cô liền thấy ngay hai thân ảnh quen thuộc đang đứng chắn ở cửa. Người đàn ông thân hình cao lớn mặc một âu phục màu đen thẳng tắp, cùng với cô gái cao gầy, thân

mang bộ váy xanh lam, nhìn cực kì xứng đôi.

"Mục tổng..." Bạch Túc Túc đi qua khách khí lên tiếng chào hỏi.

Mục Hạo chỉ hờ hững liếc Bạch Túc Túc, sau đó nhìn lại về phía Ngô Hoằng, sắc mặt nghiêm túc: "Chính em suy nghĩ cho thật kỹ."

Mục Hạo nói xong liền tự mình rời đi. Tóm lại là có chuyện gì? Bạch Túc Túc nhíu mày.

"Cô biết Mục Hạo?" Ngô Hoằng tựa hồ có chút kinh ngạc.

Đi vào phòng nghỉ, Bạch Túc Túc đặt túi xuống, cầm lấy chai nước trợ lý mua cho rồi uống. Sau đó ngồi xuống ghế sofa, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Chỉ chào hỏi qua mấy lần thôi."

Nói xong, Bạch Túc Túc lại tò mò hỏi: "Vừa nãy hai người có chuyện gì vậy?"

Trong sách có nói Mục Hạo cùng Ngô Hoằng đã quen biết nhau từ sớm, hiện tại xem ra quả nhiên đúng là như vậy. Ngô Hoằng thích Mục Hạo, đáng tiếc không vượt qua nổi hào quang mary sue của nữ chính.

Trong phòng nghỉ không có ai, Ngô Hoằng ngồi ở đằng kia xem tạp chí, khuôn mặt thanh lệ không mang theo biểu cảm gì "Anh ấy nói tôi đừng gia nhập giới giải trí nữa, bởi vì chuyện trên mạng gần đây chắc cô cũng biết."

Ngô Hoằng dạo gần đây rất hot, có người ủng hộ, tất nhiên cũng sẽ có người chửi bới. Mục Hạo có nói như vậy khẳng định là vẫn còn quan tâm đến Ngô Hoằng. Nhưng mà hào quang mary sue của nữ chính quá lớn, nếu Ngô Hoằng đi tranh sợ là sẽ bị hại y như trong cốt truyện. Mà Bạch Túc Túc thật sự không hiểu, tóm lại là cái tên Mục Hạo kiêu ngạo ấy thì có gì tốt? Cô thấy còn chẳng bằng một nửa Phó Sâm.

Đang định nói gì thêm, điện thoại Bạch Túc Túc đột nhiên vang lên, Bạch Túc Túc mở lên xem phát hiện là ông nội Phó. Cô kinh sợ đến mức vội vàng nhấn kết nối không chần chừ.

"Túc Túc à, cuối tuần cháu có rảnh không?"

Giọng nói đầu bên kia điện thoại vẫn như cũ uy nghiêm mười phần, Bạch Túc Túc lập tức trả lời: "Đương nhiên là có, ông có chuyện gì không ạ?"

Đối phương chính là ông nội của Phó Sâm đó, cô mà không rảnh thì cũng phải rảnh!

Nghe vậy, đầu bên kia điện thoại cười một tiếng: "Sinh nhật của tên tiểu tử Phó Sâm kia, ông muốn gọi cháu qua nhà ăn cơm."

Bạch Túc Túc sửng sốt một chút, liền đáp ứng: "Dạ."

Đến khi điện thoại đã bị cúp Bạch Túc Túc vẫn ngồi ở đó mà xoắn xuýt. Sinh nhật Phó Sâm, cô nên tặng gì đây ta?

Dù sao trước kia người ta cũng đã giúp cô nhiều như vậy, cho nên cô tốt xấu gì cũng phải bày tỏ một chút. Nhưng khổ nỗi Phó Sâm cái gì cũng không thiếu, cô nên tặng cái gì hợp lí bây giờ?

Thấy Bạch Túc Túc gọi điện thoại xong liền mất hồn mất vía, Ngô Hoằng bỗng nhiên đập cuốn tạp chí xuống tay Bạch Túc Túc, hỏi: "Làm sao vậy?"

"A," Bạch Túc Túc hồi thần, ánh mắt có chút hốt hoảng, sau đó bỗng nhiên hơi phụng phịu nói: "Sắp đến sinh nhật một người bạn của tôi, cô nói xem tôi nên tặng gì mới được? Mà anh ta lại là người cái gì cũng không thiếu." 

Nhìn bộ dáng xoắn xuýt của Bạch Túc Túc, Ngô Hoằng liền nhịn không được phì cười một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu xem tạo chí, giọng nói bình đạm: "Người đầy đủ nhất cũng sẽ thiếu, chẳng qua cô chưa biết mà thôi."

Bạch Túc Túc bĩu môi, cảm thấy mình hỏi cũng như không. Phó Sâm còn gì để thiếu cơ chứ? Có thứ mà Phó Sâm không có cơ à?

Có lẽ do trong lòng nghĩ quá nhiều mà lần tranh tài này Bạch Túc Túc phát huy không tốt, thiếu chút đã bị loại. Không những thế Ngô Hoằng còn hung ác đả kích cô một cú, nói nếu cô cứ tiếp tục như vậy trong những tuần tiếp theo, thì chuẩn bị sẵn tinh thần cuốn gói về nhà đi.

Cách cuối tuần chỉ còn một ngày, thời gian gấp như vậy, Bạch Túc Túc về đến chung cư vẫn chưa nghĩ ra nên tặng cái gì cho thỏa đáng. Bạch Túc Túc đột nhiên nghĩ có nên hay không gọi điện thoại Phó Sâm thăm dò một chút. Nhưng từ cái ngày đến gặp ông nội cô đó, cô và Phó Sâm chưa từng liên lạc lại, chút nữa mà gọi nhất định sẽ rất xấu hổ.

Bạch Túc Túc tắm rửa rồi chui vào trong chăn nằm một lúc, không biết do dự qua bao lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi một cú, dù sao cũng do cô tốt bụng đi.

Lúc này đối phương hẳn là không có ngủ sớm như vậy, điện thoại reo lên năm hồi chuông mới được kết nối, bên kia lập tức vang lên một giọng nói trầm ấm: "Chuyện gì?"

Đột nhiên Bạch Túc Túc không biết làm sao để mở miệng nói những gì cô vừa suy nghĩ, vừa nghe giọng nói của đối phương, Bạch Túc Túc lại nhớ đến nụ hôn ngày đó, trong lúc nhất thời mặt không nhịn được đỏ lên một mảng.

Bạch Túc Túc hít sâu một hơi rồi hỏi thăm dò "Tôi... tôi nghe ông nội Phó nói cuối tuần là sinh nhật anh hả?"

"Ừ, làm sao?" Phó Sâm cúi đầu xem văn kiện, lãnh đạm đáp.

Thấy Phó Sâm lãnh đạm như vậy, lòng Bạch Túc Túc mới thấy thoải mái hơn một chút, dấu hiệu nhận biết nam chính vẫn còn.

"Tôi... chỉ muốn hỏi một chút, anh có thích gì không?" Tay Bạch Túc Túc siết chặt lấy mền, khuôn mặt trong bóng tối đầy vẻ khó xử.

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ phát ra, Phó Sâm bỗng nhiên dời mắt khỏi văn kiện, ánh mắt thâm trầm nhìn vào hư vô: "Em đoán xem?"

- 26/10/2021 -

xxxxxxxxxx

Editor -JL-: Mọi người đoán Phó Sâm thích gì? :))  §(* ̄▽ ̄*)§

Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện