Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
"Làm sao có thể!" Bạch Túc Túc không chút nghĩ ngợi lập tức giải thích: "Tôi còn mong anh đối tốt cô gái khác một chút, vậy là tôi có thể từ hôn..."
Nói xong, Bạch Túc Túc lập tức im lặng, không ngờ cô lỡ trót dại nói hết lời trong lòng mình ra mất rồi. Nhìn đối phương nháy mắt lạnh xuống, Bạch Túc Túc bỗng nhiên có chút sợ hãi lùi về sau một bước.
"Phó Sâm."
Đột nhiên Giang Ngưng từ trên lầu đi xuống, cười nói "Túc Túc đã tới, vậy em sẽ không quấy rầy hai người nữa, bất quá chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Giang Ngưng thản nhiên như hết thảy chưa từng xảy ra chuyện, nói xong cũng chậm rãi rời đi. Chỉ là đã ra cửa còn quay lại nhìn người sau lưng một cái, bên trong đôi mắt hạnh lóe lên một tia tàn khốc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, làm như không có chuyện gì rời đi.
Thấy Giang Ngưng đã đi, Bạch Túc Túc cũng rất phiền muộn, cảm thấy tâm cơ nữ hai này thật vừa sâu vừa khác biệt. Bị cô phá đám vậy mà vẫn bình thản được như thế.
"Có lẽ người nên đi là tôi, tôi không nên quấy rầy chuyện tốt của hai người."
Phó Sâm giữ chặt cánh tay Bạch Túc Túc, nhướng mày: "Tôi cùng cô ta không có gì cả."
Đây là lần đầu tiên trong đời anh giải thích với một cô gái.
"Tôi tận mắt nhìn thấy Giang Ngưng ôm anh, nếu như tôi không tới, ai biết hai người... hai người sẽ làm gì tiếp theo rồi!" Càng nói càng tức, Bạch Túc Túc bặm miệng ra sức nghĩ cách tránh vòng trói buộc này.
Nhìn bộ dạng tức giận bất mãn của Bạch Túc Túc, Phó Sâm bỗng nhiên buông lỏng tay cô, khuôn mặt lạnh lùng nãy giờ bỗng nhiên hiện lên một tia cười khẽ, ánh mắt sáng rực cứ như vậy nhẹ nhàng nhìn cô: "Vậy em cho tôi và cô ta sẽ làm cái gì? Nếu tôi và cô ta có cái gì thì cần phải đợi đến tận bây giờ à?"
Cảm giác Phó Sâm là đang cười nhạo mình, Bạch Túc Túc càng tức giận. Rõ ràng là anh sai, tại sao lại giống như cô đang cố tình gây sự vậy chứ?
"Dù gì tôi cũng đã nhìn thấy, nếu anh và Giang Ngưng không có gì, tại sao Giang Ngưng lại ôm anh? Tại sao anh không đẩy Giang Ngưng? Anh bây giờ chính là cho tôi đội nón xanh!"
Phát giác được sắc mặt đối phương dần dần lạnh xuống, Bạch Túc Túc lập tức im lặng. Đột nhiên phát hiện giọng điệu của mình hình như quá mức kịch liệt, thế nhưng vì sao cô lại phải tức giận như vậy?
Bầu không khí lúc này bỗng nhiên trở nên quỷ dị. Phó Sâm nhìn cô gái đang oán giận trước mắt này, anh dừng một chút, sau cùng cúi đầu xuống giống như thỏa hiệp, nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc, nói: "Vậy tôi giải thích với em một lần, là em vào quá nhanh, mọi thứ không thể chỉ nhìn bề ngoài để phán xét. Với lại em nghĩ xem, nếu tôi cùng cô ta mà có cái gì thì tôi có cần phải giải thích với em à?"
Bốn mắt nhìn nhau, lý trí của cô dường như trong nháy mắt đã trở lại. Ừ nhỉ, nếu như Phó Sâm mà có cái gì với Giang Ngưng thật, cũng sẽ chẳng đợi cho tới bây giờ, cũng không cần thiết giải thích cho cô làm gì cả nha?
Ôi, cô hồ đồ quá, dễ vậy bây giờ mới nhận ra.
Nháy mắt mấy cái, giọng nói Bạch Túc Túc đột nhiên yếu đi: "Vậy tại sao anh lại muốn giải thích với tôi?"
Nghe vậy, Phó Sâm không nhịn được cười nhạo, có chút bất lực xoa giữa tâm trán. Hôm nay chuyện công ty đã bề bộn nhiều việc, càng làm cho anh đau đầu hơn chính là cô gái đầu óc chậm chạp này.
"Anh không khỏe sao?" Bạch Túc Túc thấy Phó Sâm hình như có chút mệt mỏi, cô cảm thấy khẳng định là ở công ty quá nhiều việc.
Phó Sâm nâng mắt, ánh mắt sáng như đuốc cư như vậy nhìn thằng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp "Em cảm thấy tôi sẽ miễn cưỡng cưới một người mà bản thân không thích sao?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cô sững sờ nháy mắt mấy cái, có chút không thể tin nổi. Mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng mấy cái ám chỉ rõ ràng như vậy cô vẫn có thể hiểu được. Mà Phó Sâm không giống như đang nói đùa.
Vậy ý là... Phó Sâm nói thích cô hả?
"Anh... anh... tôi..." Bạch Túc Túc ấp úng, người không tự giác lùi ra sau, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ *kinh sợ.
*kinh sợ: kinh ngạc + hoảng sợ
Một tay Phó Sâm giữ lấy bả vai của cô, trực tiếp đem người đặt trên sofa mềm mại, hắn cúi người, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp xen chút ấm áp: "Gả cho anh, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi."
Editor -JL-: từ bây giờ -JL- sẽ đổi xưng hô của Phó Sâm khi gọi Bạch Túc Túc là anh-em nha
Giống như mới từ cõi tiên trở về, đến giờ Bạch Túc Túc vẫn chưa thể hoàn hồn. Cô không thể tin được Phó Sâm lại nói cô gả cho anh. Rốt cuộc kịch đã bản bị lệch đến loại trình độ nào rồi?
Khóe môi bĩu một cái, trên mặt Bạch Túc Túc vẫn tràn đầy kinh ngạc, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhưng mà...anh luôn hung dữ với tôi như vậy, sao tôi dám gả cho anh?"
Nhìn dáng vẻ e ngại của Bạch Túc Túc, trong ấn tượng của hắn, Bạch Túc Túc phần lớn đều là ánh mắt này. Phó Sâm không khỏi nhíu mày một cái, anh đáng sợ như vậy à?
"Đó anh nhìn đi, anh lại hung dữ với tôi, đó nhíu mày đó." Bạch Túc Túc nhìn Phó Sâm, song hai tay vẫn nắm lại thật chặt.
Nghe vậy, khóe miệng Phó Sâm bỗng nhếch lên: "Vậy là em chưa từng thấy qua dáng vẻ hung dữ của anh rồi."
"..."
Bạch Túc Túc mím môi, đột nhiên cảm thấy mình mà từ chối sợ là sẽ xảy ra chuyện không thể vãn hồi. Muốn thay đổi một ông nam chính lạnh lùng chuyển sang ôn nhu chắc cần không ít gian nan, mà không chừng nếu cô cự tuyệt bây giờ, có lẽ sẽ chiến tranh lạnh mất, hay Phó Sâm có đóng băng hoạt động của cô vì cảm thấy mình bị mất mặt không ta? Thôi, cứ đồng ý trước đã rồi tính sau.
Vừa nghĩ như thế, Bạch Túc Túc lại nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ nhìn Phó Sâm, nói: "Rõ ràng là anh rất hung dữ. Còn có... anh sau này không được áp sát quá gần những cô gái khác. Nếu không thì... nếu không anh chính là bắt cá hai tay!"
Phát hiện cô gái này quả thật lá gan càng lúc càng lớn, Phó Sâm khẽ cười một tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, đột nhiên cúi đầu xuống chụp lên cánh môi mềm mại, bàn tay ôm lấy eo cô, kiềm chế nãy giờ đều tại thời khắc này mà ầm ầm bộc phát.
"A..."
Bạch Túc Túc đưa tay chống đỡ lên vai anh, muốn giãy dụa. Nhưng thiếu dưỡng khí khiến cả người cô như mềm nhũn ra, buộc phải chịu đựng sự cướp đoạt thô bạo.
Bàn tay ôm chặt lấy eo cô, vòng eo thon gọi, cảm xúc ấm áp khiến yết hầu Phó Sâm không khỏi xiết chặt. Thật lâu sau, hắn mới rời khỏi môi cô, vùi đầu vào cổ thơm ngát của cô, thở mấy hơi sau đó khàn giọng nói: "Về sau không được phép nói hai từ "Từ hôn"."
Bạch Túc Túc ra sức lấy lại hô hấp, nhìn ánh đèn chùm chói mắt trên đỉnh đầu, đầu óc cô trống rỗng, lúc hoàn hồn mới nhận ra hình như có vòng tay ôm xung quanh eo của mình!
Mặt cô nhịn không được đỏ lên một mảng, nhưng cô không dám động đậy, sợ Phó Sâm lại có hành động gì tiếp, chỉ có thể ngập ngừng nhìn người trước mắt: "Sáng mai tôi có lịch trình... vậy tôi về trước nhé...?"
Phó Sâm có chút khó chịu, bất quá anh xưa này cũng không muốn ép buộc người khác, lập tức ngồi qua một bên. Bạch Túc Túc vội vàng đứng lên như muốn chạy trốn, tăng tốc bước chân nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn bóng dáng rời đi kia, ánh mắt Phó Sâm bỗng nhiên tối mờ không rõ, cầm điện thoại gọi điện cho trợ lý giao phó. Tính cách Giang Ngưng như thế nào anh biết rõ, không biết cô ta có làm gì Bạch Túc Túc hay không. Nhưng chuyện này nhất định phải xử lý.
----
Trở về đến nhà, Bạch Túc Túc vẫn còn có chút mất bình tĩnh,