Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Nhìn cô gái đang ôm chặt cánh tay của mình, Phó Sâm không nói gì, tùy ý để tâm tư nhỏ muốn vui đùa của cô, anh nhếch miệng tạo thành một độ cong, vẻ bất đắc dĩ.
"Không quấy rầy, tụi chị đã nói xong." Giang Ngưng lỡ đãng quét qua hành động của Bạch Túc Túc, lại thấy trên mặt Phó Sâm không hề có tia chán ghét, cô ta không cam lòng nhưng ngoài mặt vẫn là nét cười hoài ái: "Chị về trước nhé, Phó Sâm, em về."
Nhìn Giang Ngưng từng bước một rời đi, Bạch Túc Túc cũng nhẹ nhàng thở ra. Đang định hỏi Phó Sâm ban nãy vừa nói cái gì với Giang Ngưng, thì cánh tay bỗng nhiên bị người kéo lại, toàn bộ người cô trong nháy mắt ngã vào một bờ ngực rộng lớn. Đối diện với con ngươi đen láy kia, cả người Bạch Túc Túc bị dọa đến không dám nói tiếp gì nữa.
Nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, Phó Sâm cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt to tròn, trong veo như nước, thấp giọng nói: "Em không thích cô ta?"
Phát hiện mình vẫn ngồi trên đùi Phó Sâm, Bạch Túc Túc không dám động đậy, cứ như vậy gắt gao chống trên bàn làm việc phía sau lưng, khuôn mặt nhỏ giả vờ bình tĩnh: "Tôi... tôi chỉ là cảm thấy cô ta giống như thích anh."
"Cho nên?" Phó Sâm chậm rãi cúi người xuống, ngửi ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô, ánh mắt thâm trầm: "Em đang ghen?"
"Không có!" Bạch Túc Túc đỏ mặt không chút nghĩ ngợi liền giải thích: "Tôi mới không...A..."
Âm thanh của cô bỗng nhiên bị chặn lại, Bạch Túc Túc nghĩ đến lúc trước mình từng thề thốt, nhất định không được xiêu lòng trước sắc đẹp của Phó Sâm, hai tay cô chống đỡ trên vai anh, gắt gao đẩy đẩy: "Anh... buông..."
Ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, anh như phát nghiện. Hô hấp cực nóng cạy mở hàm răng buông lỏng của cô. Mệt mỏi dồn tích bao nhiêu ngày lúc này như được phóng thích, thần kinh căng cứng của anh tựa hồ đang rất hưng phấn. Bàn tay to lớn tiến vào dưới váy cô, vuốt lên vuốt xuống cái đùi trắng nõn.
"Phó...Phó Sâm..." Bạch Túc Túc bị dọa đến muốn rớt tim ra ngoài, khuôn mặt nhỏ trắng muốt đỏ bừng lên. Ánh mắt ướŧ áŧ không chút lực uy hiếp nào cứ như vậy nhìn anh chằm chằm.
Cảm giác cô gái này cứ câu dẫn mình, tay Phó Sâm lần vào móc khóa sau lưng cô. Những nụ hôn nóng bỏng liên tiếp rơi xuống cái cổ trắng nõn, đôi mắt đen như mực chứa đầy du͙ƈ vọиɠ sâu không thấy đáy.
Cảm thấy mình sắp xong rồi, Bạch Túc Túc khóc đến nơi, liều mạng đẩy người ở trên, giọng nói nhỏ nhẹ: "Anh... anh bình tĩnh chút, có chuyện gì từ từ nói..."
Phó Sâm ghe vào tai cô, thanh âm trầm thấp: "Anh không thích nói nhảm."
Cảm nhận bàn tay phía sau đã sờ đến dây kéo bên trên, Bạch Túc Túc bị dọa đến ngừng thở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hoảng sợ: "Anh... anh đừng xúc động! Chúng ta còn chưa kết hôn, anh không thể làm vậy!"
Thấy toàn thân cô cứng ngắc, cuối cùng Phó Sâm cũng khẽ cười một tiếng, đưa tay cầm lấy khuôn thanh tú, ánh mắt thâm trầm: "Vậy em muốn kết hôn với anh?"
Bạch Túc Túc trừng mắt, phát ngốc tại chỗ.
"Đợi anh giải quyết xong việc gần đây rồi định ngày cưới luôn." Phó Sâm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Bạch Túc Túc không dám nói nữa, thận trọng đẩy cánh tay bên hông mình ra, sau đó lập tức từ trong ngực Phó Sâm nhảy ra, cầm túi lên nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Cô quên mất, nam chính tổng giám đốc văn thế nhưng là nghe một lời không hợp liền có thể bóp méo lời nói người khác đến loại trình độ đó. Thật sự là rất đáng sợ!
Về đến nhà, sau lưng cô vẫn toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến sự việc vừa rồi trong lòng cô vẫn còn cảm thấy kinh sợ. Sau này cô sao còn dám đến gần Phó Sâm đây!
Bất quá Bạch Túc Túc vẫn quyết định một việc, sau khi đã hoàn thành các lịch trình gần đây, cô sẽ xuất ngoại để tránh đầu gió. Cũng cần suy nghĩ một chút, cảm giác của mình đối với Phó Sâm đến cùng chính là loại cảm giác gì. Với lại cô đi tránh bọn bắt cóc, vậy chuyện hôn ước cũng sẽ đơn giản hơn rồi.
Sắp tới mùa đông, khoảng cách đến ngày nguyên chủ bị bắt trong sách càng ngày càng gần. Bạch Túc Túc đều nhờ Chu tỷ đẩy mọi hoạt động gần đây, chỉ những hoạt động mới nhất thì cô mới phải cố gắng hoàn thành. Bạch Túc Túc đợi đến khi tất cả đã hoàn tất liền xuất ngoại, qua mùa đông sẽ trở về.
Gần đây chỉ có thông báo về buổi biểu diễn đêm giao thừa. Phó Sâm khả năng là một mực bận rộn chuyện công việc, cũng không có tìm cô. Bạch Túc Túc vui vẻ tự tại. Buổi biểu diễn ra theo lịch trình, Bạch Túc Túc gặp Ngô Hoằng, đối phương cũng nói với cô về việc mở studio.
"Tớ đã thượng lượng qua với ba, ba tớ biết nhiều e-kip chuyên nghiệp, thành lập cũng không phiền phức. Còn tiền thì đại khái ở giữa 5 đến 7 triệu, chúng ta có thể chia đôi, cậu thấy sao?"
Người trong phòng nghỉ không nhiều, hai người ngồi ở trong góc thấp giọng thảo luận. Bạch Túc Túc ngồi ở chỗ kia một mực kiểm tra lễ phục xíu nữa cô mặc để trình diễn. Để cảnh giác, mỗi lần Bạch Túc Túc lên sân khấu đều sẽ kiểm tra trước trang phục diễn qua một lần, miễn cho lại có chỗ nào sơ suất.
Nghe Ngô Hoằng nói, Bạch Túc Túc ngược lại có chút do dự: "Không thành vấn đề, nhưng gần đây rất có thể tớ sẽ ra nước ngoài một chuyến. Sợ là hai, ba tháng mới có thể trở về, đến lúc đó một mình cậu gánh vác khẳng năng có chút phiền."
"Sao cậu lại phải đi lâu như vậy?" Ngô Hoằng tựa hồ có chút kinh ngạc.
Bạch Tố Tố nhìn quanh những nữ diễn viên khác đang dồn dập bận rộn trong phòng nghỉ, không biết nhìn thấy được ai, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ khác lạ. Thấy thế, Ngô Hoằng thuận thế nhìn lại, nhìn thấy người tới, thần sắc cũng có chút không đúng.
"Cái lần nước tớ nói, cậu thử rồi sao?" Bạch Túc Túc không khỏi thật lòng nhìn Ngô Hoằng, cô vẫn không hi vọng Ngô Hoằng tiếp tục lụy tình với Mục Hạo.
Dứt lời, Ngô Hoằng không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng. Cô gái luôn luôn cao ngạo như Ngô Hoằng cũng có mặt yếu ớt như vậy khi đối mặt với chuyện tình cảm.
Bạch Túc Túc vỗ vai Ngô Hoằng, an ủi: "Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, cậu cũng không phải là sẽ không tìm được người đàn ông tốt, tại sao cứ phải cố chấp một người làm gì?"
Có đôi khi, chấp niệm chính là liều thuốc gϊếŧ chết con người đau đớn nhất. Mà cái tên Mục Hạo đó lại là loại người không phân tốt xấu như vậy, Bạch Túc Túc cảm thấy, chỉ có Mục Hạo mới là trời sinh một đôi với cô nữ chính cũng không phân biệt tốt xấu nhất thôi.
Ngô Hoằng không nói gì, chỉ cười miễn cưỡng. Chắc hẳn sẽ cần một khoảng thời gian để Ngô Hoằng có thể buông bỏ hoàn toàn mối tình đầu này.
"Mù sao? Cô dám giẫm bẩn váy tôi!"
Nương theo hướng phát ra giọng nói tức giận bên kia, Bạch Túc Túc nghe tiếng nhìn lại, thấy ngay một nữ minh tinh đang hùng hổ vừa giận vừa mắng cái người mới đến, Tô Nguyệt. Nghĩ đến lần này Tô Nguyệt cũng được mời tham gia, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy thật oan gia ngõ hẹp, cứ ở cùng một chỗ với nữ chính thể nào cũng sẽ có chuyện. Bạch Túc Túc không quan tâm, cầm váy đi sang phòng kế thay đồ.
Bạch Túc Túc lên sân ở phần giữa tiết mục, còn kết màn là những diễn viên lớn. Lần này là trực tiếp, vẫn có không ít người lựa chọn hát nhép. Đây cũng là hiện tượng phổ biến trong giới, bởi vì khi trực tiếp sẽ có nhiều sơ suất không may xảy ra, dẫn đến tone giọng chuyên môn của bản thân sẽ bị ảnh hưởng hay tồi tệ hơn chính là bị vùi dập. Bất quá vẫn không ít người ăn ngay