Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Đối diện với ánh mắt sắc bén ấy, Bạch Tình Tình run lên, hai lòng bàn tay nắm chặt: "Là Giang Ngưng."
Cô ta mãi mãi không bao giờ có thể quên được. Cái đêm hôm ấy, khi cô ta còn đang say nồng trong giấc ngủ, đột nhiên nghe được căn phòng cách vách truyền đến tiếng hét thê thảm của mẹ. Đến khi cô ta chạy qua, đã thấy Trần Mân nằm giữa một vũng máu, tròng trắng lồi ra gắt gao trừng thẳng vào mặt cô ta. Đứng bên cạnh còn một người đàn ông đang cầm con dao dính đầy máu. Cô ta không biết mình đã trốn được bằng cách nào, cô ta rất sợ, chỉ biết liều mạng chạy. Nếu như không phải ngoài cửa có người qua đường đi qua, cô ta căn bản không thể trốn thoát.
Cô ta sợ hãi, toàn thân vừa dơ bẩn vừa hôi hám núp ở nhà tắm công cộng đợi nửa ngày. Không ai biết rằng cô ta có bao nhiêu sợ hãi, cô ta ôm một tia hy vọng, cho là mẹ cô ta vẫn chưa chết. Trên người cô ta không có gì cả, gọi điện báo cảnh sát cũng là mượn người khác. Không có tiền, cô ta lại càng không dám trở về, chỉ có thể tìm tới Bạch Quốc Hoa. Nhưng cô ta biết, Giang Ngưng đó nhất định sẽ không bỏ qua cho ai, cho nên cô ta một mực không dám ló dạng ra ngoài, giờ không ngờ đến vẫn bị bắt được.
"Giang Ngưng? Cô có bằng chứng gì?" Bạch Túc Túc chắm chú nhìn Bạch Tình Tình, hỏi. Cô biết ngay là do Giang Ngưng kia làm, người phụ nữ này hoàn toàn điên rồi. Vì mục đích không trừ thủ đoạn, mạng người trong mắt cô ta căn bản chỉ toàn cỏ rác! Thích gϊếŧ là gϊếŧ, quá đáng!
"Còn... tai nạn xe cộ con cũng không biết, mẹ không nói với con những chuyện này. Chỉ là từ lúc mẹ con con đi ra từ cục cảnh sát, con mới biết, thì ra Giang Ngưng cho mẹ 20 triệu, để mẹ đi hại... hại ông. Nhưng mẹ con lúc đó như bị ma quỷ ám ảnh, hiện tại cũng đã chết, hy vọng ông có thể tha thứ." Bạch Tình Tình khóc lóc, lệ rơi đầy mặt, nhìn Bạch Côn. Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Thấy Bạch Tình Tình lại muốn lươn lẹo thoát tội, Bạch Túc Túc nhìn cũng thành quen cái thói làm người của cô "em gái" này, chỉ cười lạnh một tiếng: "Cô nói Giang Ngưng thì là Giang Ngưng thật à? Ai biết cô có lừa chúng tôi hay không?"
Với tâm cơ của Trần Mân, không có khả năng nguyện ý làm con thí cho Giang Ngưng đơn giản vậy được. Bà ta nhất định phải để lại bằng chứng gì đó mới đúng.
Nghe vậy, Bạch Tình Tình há hốc mồm như muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn dừng lại. Cô ta không thể đưa bản ghi âm nói cho mấy người đó biết, nếu không Bạch Túc Túc nhìn thấy cô ta không còn giá trị lợi dụng, nhất định sẽ đưa vào cục cảnh sát.
Trầm mặc một hồi, Bạch Tình Tình mới chậm rãi nói: "Mẹ tôi nói có bản ghi âm cuộc nói chuyện giữa mẹ với Giang Ngưng, nhưng tôi không biết mẹ đã cất nó ở đâu, vậy làm sao giờ?"
Bạch Tình Tình ra vẻ rất sốt ruột, bộ dáng khiến người ta nhìn vào liền tin tưởng. Bạch Túc Túc không nói gì, chỉ khịt mũi khinh thường. Ha, Bạch Tình Tình này có vẻ thích xem người khác là đồ ngốc. Cô ta nghĩ ai cũng ngốc như cô ta à? Mẹ con cô ta cùng nhau thông đồng mưu hại ông nội, vậy mà còn nói không biết ghi âm để ở đâu.
Bạch Côn một mực im lặng nãy giờ, thần sắc có chút nghiêm trọng. Bạch Quốc Hoa thật không dám tin. Ông không ngờ được tai nạn xe cô thật sự là Trần Mân làm. Ông không tin sao bà có thể làm chuyện như vậy!
"Chà, ông có còn cảm thấy oan uổng có hai người đó không nữa ta, Bạch Quốc Hoa?" Bạch Túc Túc chờ không kịp muốn vạch mặt người ba này.
Bạch Quốc Hoa không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút khó coi. Làm sao cũng không thể ngờ cái người chung chăn chung gối suốt mấy chục năm trời với mình lại ác độc đến vậy.
"Ông, con biết mẹ con có lỗi với ông, ông trách con cũng được, nhưng mẹ con đã chết, ông hãy tha thứ cho mẹ con!" Bạch Tình Tình bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt tèm lem nước mắt, khóc đến hoa lê đái vũ.
Lời này của cô ta ý là, mẹ cô ta đã chết, cô ta đáng thương như thế chẳng lẽ Bạch Côn còn không chịu bỏ qua cho cô ta sao?
Bạch Túc Túc nhìn không nổi dáng vẻ này của Bạch Tình Tình, lúc này, Bạch Côn bỗng dưng lên tiếng, nói: "Cô cùng mẹ cô làm cái gì trong lòng cô hiểu rõ. Mẹ cô đã chết, tôi sẽ không truy cứu những chuyện cô làm trước đây. Nhưng từ nay về sau, cô có mệnh hệ gì thì mặc xác cô. Còn có, Bạch Quốc Hoa, tôi cấm anh che chở cô ta một lần nào nữa. Nếu tôi mà phát hiện, anh cũng cuốn gói cút xéo ra khỏi công ty luôn đi. Hai ba con mấy người ra ngoài mà tình thương mến thương với nhau!"
Rốt cuộc, ông cô vẫn quá nhân từ mà bỏ qua cho họ.
Giọng nói khí phách như sấm rền dọa Bạch Tình Tình trực tiếp ngồi phịch xuống đất. Bạch gia mặc kệ cô ta, cô ta sớm muộn cũng sẽ bị Giang Ngưng thủ tiêu chết mất!
Tựa hồ có chút không đành lòng, Bạch Quốc Hoa nhịn không được lên tiếng nói: "Ba..."
"Đừng gọi tôi là ba!" Ánh mắt Bạch Côn không có một chút nhiệt độ nhìn qua Bạch Quốc Hoa: "Tôi không có đứa con mang gen thất bại như anh!"
Nói xong, người già liền xoay người trực tiếp rời đi. Bạch Túc Túc cũng lạnh lùng nhìn Bạch Quốc Hoa, giọng điệu không hề có độ ấm: "Tôi cũng không có người ba như vậy."
Đuổi theo bước chân của ông nội, Bạch Túc Túc như muốn nói cái gì, thẳng đến khi đi vào thang máy, khi không còn người nào khác, ánh mắt Bạch Côn trở nên sắc bén, nói: "Ông sẽ cho người lấy danh nghĩa Giang Ngưng ép Bạch Tình Tình giao bản ghi âm ra."
Nhìn ông nội, Bạch Túc Túc không nói gì. Cho dù cách này hơi liều lĩnh, nhưng cũng chính là biện pháp duy nhất. Bạch Tình Tình chắc chắn sẽ không nói chỗ cất ghi âm cho nhà cô, chỉ có làm cho Bạch Tình Tình nghĩ cô ta bị Giang Ngưng trói lại, cô ta nhát gan như vậy, nhất định sẽ đưa bản ghi ấm đó ra.
Không biết nghĩ đến cái gì, Bạch Côn bỗng nhiên vỗ vỗ vai cô, không khỏi thở dài: "Việc này không cần con lo, chỉ cần con an toàn, hết thảy mọi chuyện cứ để cho ông."
Miệng cô không khỏi cảm thấy khô khốc, cô không muốn ông nội già rồi cứ phải lo ngược lo xuôi tất cả như vậy. Chính việc này, cô cũng có thể xử lý.
Trở lại chung cư, Bạch Túc Túc lập tức gọi điện thoại cho thám tử, để thám tử theo dõi Bạch Tình Tình. Dù sao Bạch Côn đã nói Bạch Quốc Hoa không được chi viện cho cô ta nữa, vậy cô ta chỉ có thể dọn ra ngoài.
Thật không nghĩ đến, buổi tối hôm đó, thám tử đột nhiên gọi điện cho cô, nói là không thấy Bạch Tình Tình. Cô ta rất cảnh giác, chuyên môn chọn đi những nơi đồng đúc người qua lại, rẽ ngoặt một phát, người đã không còn thấy tăm hơi.
Ghi âm còn chưa lấy được, Bạch Tình Tình lại