Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày

Ăn cơm


trước sau

Editor: -JL-

-------------------- (❁'◡'❁)

Tôi... thì... tôi mời anh ăn cơm được không?" Bạch Túc Túc nhìn bầu trời đen như mực, trong giọng nói có chút mờ mịt, tựa hồ đã nghĩ đến cảnh bị cự tuyệt.

Dứt lời, đầu bên kia vang lên một tiếng cười nhạo trầm thấp "Cô mời tôi?"

Bạch Túc Túc có chút xấu hổ, Phó Sâm người ta có nhiều tiền như vậy, còn lạ gì một bữa cơm xoàng?

"Được thôi, bày giờ ngày mốt ở Quân Hào."

Nghe được âm than truyền tới trong điện thoại, Bạch Túc Túc ngẩn ra. Bất quá ngay sau đó điện thoại liền bị dập máy, không cho Bạch Túc Túc một cơ hội nói chuyện nào.

Bạch Túc Túc cảm thấy Phó Sâm là đang trả thù cô. Quân Hào là nơi của kẻ có tiền, thậm chí có tiền cũng có thể không vào được. Phải có quan hệ mới có được một chỗ, nghe nói đồ ở bên trong siêu cấp đắt, nhưng cô vừa mới mua nhà... Thiệt là, Phó Sâm luôn chọn mấy nơi cao quý, nhưng cô phải làm sao bây giờ đây!

Vừa nghĩ như thế, Bạch Túc Túc lập tức chạy vào phòng ngủ mở máy tính kiếm tra số dư tài khoản còn lại trong thẻ. Hoạt động gần nhất của công ty còn chưa phát lương cho cô, Bạch Túc Túc chỉ còn 2 triệu ông nội cho lúc trước. Thế nhưng tiền phòng tốn hết 5 triệu, cơ hồ đều hết tất cả tiền tiết kiệm của cô rồi, Bạch Túc Túc hiện tại chỉ còn dư bảy tám chục vạn, một bữa cơm chắc là đủ đi?

Cảm giác mình như là một con bạch phú mỹ giả ấy, Bạch Túc Túc có thể làm gì nếu không kiếm được tiền đây, về sau sợ là ngay cả nuôi mình cũng không nuôi nổi.

Ngày hôm sau Chu tỷ tới đây, mặt mày rạng rỡ khác hẳn vẻ mặt lo lắng hôm qua. Bạch Túc Túc ngồi ở salon đang xem kịch bản của Lhuyệŧ, Chu tỷ đi vào, rất tùy tiện để túi xách một bên, sau đó đến bên canh tủ lạnh lấy một lon coca.

"Hôm nay em có xem weibo không?" Chu tỷ nhấp một một hớp cocacola, ngồi xuống bên cạnh Bạch Túc Túc.

Nghe vậy, Bạch Túc Túc mới nhận ra quả thực ngày hôm nay cô không hề lên mạng xem tin tức. Để kịch bản xuống, Bạch Túc Túc cầm điện thoại bên cạnh lên, phát hiện chuyện ngày đó lại lên hotsearch, bởi vì nữ chính rốt cuộc cũng ra mặt giải thích.

Tô Nguyệt V: Ngày đó chỉ là ngoài ý muốn, là Túc Túc giúp tôi một tay, tuyệt đối không có chuyện giẫm váy. Chúng tôi cũng là bạn rất thân, cảm ơn mọi người đã quan tâm. [ icon mỉm cười ]

Đây là một lời giải thích chính thức tiêu chuẩn, bất quá để đến bây giờ mới lên tiếng. Dưới bình luận cũng có rất nhiều thuyết âm mưu được đặt ra, nhưng tổng thể bình luận vẫn nhẹ nhàng, rất rõ luôn là đằng sau có người khống chế bình luận không muốn chuyện này trở nên lớn hơn.

"Đêm qua người đại diện Tô Nguyệt gọi tới, nói Tô Nguyệt muốn giải thích với em, nói cô ấy không biết chuyện này lại chuyển biến như thế. Còn nói muốn mời em ăn cơm, nhưng chị không đưa phương thức liên lạc của em cho cô ta. Cô gái này quả nhiên là phức tạp, phía sau thâm hiểm như một hồ nước sâu không đáy khiến cho người ta nhìn không thấu. Chị hy vọng em đừng quá gần bọn họ." Chu tỷ nói, thần sắc cũng dần nghiêm túc lên.

Một nữ phụ tuyến 18 phía sau lại có nhiều người nâng đỡ bản thân như vậy đã là chuyện lạ. Mà Chu tỷ cũng nhìn ra cô gái Tô Nguyệt đó không phải là mối phiền toái lắm, nhưng tốt hơn hết vẫn nên tránh xa.

"Mà tại sao bây giờ Tô Nguyệt mới lên tiếng thanh minh?" Bạch Túc Túc khẽ nhíu mày, trên mặt có chút không vui.

Chu tỷ nhún nhún vai: "Ai mà biết được, người đại diện chỉ nói ngay từ đầu cũng không nghĩ tới sự việc lại náo động đến lớn như vậy, cho nên mới một mực kéo đến bây giờ. Bất quá chị cũng phát hiện ra một việc, chuyện lần này... hình như em gái của em cũng góp một tay."

Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, cầm gối ôm ôm vào trong ngực, có chút bất đắc dĩ vén mái tóc bên tai, nhịn không được thở dài: "Về sau em nhất định phải rời xa Tô Nguyệt đó, nhưng không có nghĩa em sẽ coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Sau này còn phát sinh thêm mấy chuyện không phân biệt tốt xấu thế này, em cũng mặc kệ sau lưng cô ta có ai!"

Đến cả tượng đất cũng có nộ khí, nữ chính mà làm cái gì xấu, cô sẽ rõ ràng rành mạch. Nếu là nữ chính vô ý, tùy thôi, còn nếu như là cố ý, cùng lắm thì cô sẽ làm nữ phụ ác độc, dù sao cũng là cái mạng pháo hôi, có chết cũng phải để lại tổn thất cho nữ chính!

"Nhưng mà may là lần này nhờ có Phó tổng hỗ trợ, bởi vì chuyện này mà tài nguyên gần đây công ty sẽ đều chu cấp cho em." Chu tỷ có chút háo hức cười nhẹ.

Đây chính là giới giải trí, lợi ích là trên hết. Không biết nghĩ đến cái gì, Bạch Túc Túc nhịn không được tò mo hỏi: "Em gái kia của em nhúng tay vào thế nào?"

Nói đến đây, Chu tỷ cũng theo sau khẽ lắc đầu: "Hiện nay thủy quân rất rẻ, mấy chục vạn liền có thể thuê được một nhóm thủy quân lớn. Để cho em ngột ngạt, đứa em gái kia tự nhiên là vui vẻ."

Bạch Túc Túc: "..."

Cô nhìn giống kiểu dễ bị ăn hiếp như vậy? Là người mà ai cũng có thể một bước đạp lên đầu được sao?

Đã như vậy, Bạch Túc Túc không còn kiêng kị gì nữa, cô mới không giống nguyên chủ hết thảy tất cả đều phải căn răng nhẫn nhịn. Lần này chờ ông nội cô trở về sẽ tìm ông cáo trạng, làm gì cũng phải đem cô em gái kia đuổi cổ khỏi công ty!

"Em nghĩ bây giờ mình cần thêm một số buổi biểu diễn thương mại." Bạch Túc Túc đột nhiên nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Chu tỷ sửng sốt một chút, quét mắt nhìn căn hộ không lớn không nhỏ của Bạch Túc Túc, cuối cùng như rõ điều gì gật đầu: "Tuy rằng sự việc này bên ngoài đối với em không tốt đẹp gì, nhưng độ hot của em lại tăng lên rất nhiều. Gần đây có không ít hoạt động mời em, còn có một tiết mục văn nghệ, bất quá thù lao có hơi thấp, trước tiên chị sắp xếp cho em một buổi biểu diễn thương mại."

Mặc dù cô không phải là những ngôi sao đắt giá xuất hiện một cái là hơn trăm triệu, nhưng 1 lần biểu diễn 200 ngàn cũng được rồi. Dù sao cũng chỉ đi qua hát một bài, chỉ là chạy qua chạy lại hơi mệt. Nhưng nếu không kiếm tiền sợ là về sau tiền mời Phó Sâm ăn cơm cũng chẳng có.

Cuối tuần sẽ vào tổ kịch, Bạch Túc Túc một mực xem kịch bản. Tuy nhân vật không đòi hỏi nhiều diễn xuất của cô nhưng đóng thể nào cô cũng nên suy nghĩ một chút. Tới cái ngày mời Phó Sâm ăn cơm đó, lại xui xẻo ngoài ý muốn, Bạch Túc Túc bị kẹt xe!

Bởi vì lúc tan tầm là giờ cao điểm, Bạch Túc Túc bị chặn ở trên đường trọn vẹn nửa giờ. Vội vàng đi tới Quân Hạo, có người phục vụ dẫn Bạch Túc Túc đi đến phòng bao.

Không có gì bất ngờ, người đàn ông thân mang âu phục chỉnh tề đã ngồi sẵn đấy ở trong phòng, áp suất quanh người đàn ông có chút thấp, Bạch Túc Túc cũng rất chột dạ, dĩ nhiên cô bắt Phó Sâm đợi lâu như vậy, xét kiểu nào cũng thật có lỗi.

"Tôi... tôi bị kẹt xe..." Bạch Túc Túc ấp a ấp úng chỉ ra bên ngoài, lại vội vàng đi sang ngồi xuống, đưa thực đơn cho lão đại "Vậy đi, hôm nay tùy anh định đoạt, coi như là đền tội."

Có trời mới biết Bạch Túc Túc nói câu này đã dùng hết bao nhiêu là dũng khí, mặc dù lòng đang rỉ máu nhưng trên mặt cô vẫn như cũ duy trì một mặt mỉm cười, tất cả khả năng diễn kịch đều dùng tại lúc này.

Nhìn đối phương đưa thực đơn qua, Phó Sâm chỉ lạnh lùng lườm cô gái bên cạnh một chút. Bạch Túc Túc hôm nay mặc chiếc váy thắt eo màu đỏ rực lửa, càng tôn thêm nước da trắng ngần của cô. Chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia lại mang theo một tia sủng nịnh. Khóe môi Phó

Sâm bĩu một cái, vẫn là cầm lấy thực đơn mở ra. Hắn sống đến tận bây giờ cũng chưa từng chờ ai mà lâu như vậy, chính xác là cho tới bây giờ chưa có ai dám để hắn chờ mới đúng. Trừ cô gái này!

"Cô để tôi đợi 25 phút lẻ 8 giây" Âm thanh Phó Sâm lãnh đạm, quét mắt sơ qua thực đơn, tiện tay chỉ vài món ăn.

Nữ phục vụ đứng sau ngay lập tức ghi xuống, nhưng trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Vị Phó tổng này thế nhưng là cổ đông ở nhà hàng, lần nào chẳng là người khác chờ hắn, không ngờ còn có người dám để cho hắn chờ lâu như vậy, hơn nữa còn là một cô gái?

Nhìn qua mấy món đã gọi, Bạch Túc Túc ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Kỳ thật gọi nhiều như vậy không hai người họ có ăn hết nổi không, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô nào dám có gan nói ra.

"Thật xin lỗi, tôi không nghĩ hôm nay lại bị kẹt xe nghiêm trọng như vậy." Bạch Túc Túc làm mặt áy náy.

Tiện tay cầm thực đơn đặt lên bàn, Phó Sâm cứ như vậy bình tĩnh nhìn chăm chú cô gái trước mặt này, môi mỏng khẽ mở: "Một người làm việc, vô luận lúc nào cũng phải dự tính đến điều xấu nhất có thể xảy ra. Thời điểm này kẹt xe, bình thường người trưởng thành đều biết, cô có cảm thấy đây là cái cớ không?"

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc mím thật chặt môi, vẻ mặt thành thật giải thích: "Tôi... thực ra tôi ra khỏi nhà trước nửa giờ rồi. Ai ngờ trên đường có xe nào hỏng cho nên con đường đó bị kẹt lại thật lâu."

Mặc dù nghe giống như là đang biện hộ, nhưng đây chính là sự thật. Cùng Phó Sâm ăn cơm, Bạch Túc Túc đương nhiên không dám để đối phương chờ, nhưng loại chuyện xui xẻo này ai mà ngờ được.

"Cho nên nếu đường vẫn cứ bị chặn, cô muốn để tôi một mực chờ cô mãi?" Phó Sâm nhìn Bạch Túc Túc bằng ánh mắt không rõ.

Bạch Túc Túc chậm rãi cúi đầu, cô cứ nghĩ Phó Sâm sẽ không tới nhanh như vậy. Không ngờ là hắn lại đến đúng giờ như thế, lần này quả thực là sơ suất của cô.

"Thật xin lỗi, về sau tôi nhất định sẽ thông báo cho anh." Bạch Túc Túc ép giọng nói thấp xuống, dưới ánh đèn, lông mi cong cong của cô run lên một cái.

Lông mày Phó Sâm khẽ động, "Còn có lần sau?"

Phát hiện hình như mình nói sai, lần ăn cơm này chỉ là ngoài ý muốn, cô về sau chắc chắn sẽ không ăn cùng Phó Sâm lần nữa, Bạch Túc Túc lập tức ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Nhất định không có lần sau!"

Đổi lại là người khác để hắn chờ lâu như vậy, Phó Sâm đã sớm rời đi. Đó là những người không có quan hệ với hắn, nhưng đây lại là Bạch Túc Túc. Biện pháp trừng phạt đối với người khác tựa hồ không thể áp dụng lên người cô, nhưng nhất định phải làm cho Bạch Túc Túc nhớ lâu lần này mới được.

Sau khi món ăn được mang lên, thấy Phó Sâm bất động, Bạch Túc Túc cũng không dám cầm đũa. Thẳng đến khi Phó Sâm bắt đầu gắp món mà cô không biết tên, Bạch Túc Túc mới bắt đầu ăn cơm. Đừng nói, mặc dù thức ăn chỗ này siêu đắt, nhưng hương vị đúng là không thể nói nên lời.

Trên bàn nhiều đồ ăn như vậy nhưng Phó Sâm chỉ động đũa hai lần liền thôi, chỉ thấy cô gái đối diện gặp một đũa rồi lại một đũa. Người nhỏ mà ăn cũng không ít.

Phát hiện Phó Sâm đang nhìn mình, Bạch Túc Túc lập tức trở nên thịnh trọng, sau đó chậm rãi ăn tiếp.

Không khí trong phòng có chút quỷ dị, sau khi chờ Bạch Túc Túc ăn xong mời gọi phục vụ đến thanh toán. Chỉ là khi nghe tới câu năm sáu chục vạn, thần sắc trên mặt Bạch Túc Túc chỉ thiếu không có kéo căng, có lẽ thật sự là nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của cô.

Nhưng khi cô chuẩn bị móc thẻ tính tiền thì người phục vụ lại có vẻ khó xử nhìn Phó Sâm bên cạnh:"Phó tổng, cái này..."

Làm sao có thể để đại cổ đông các cô tính tiền được chứ!

Phó Sâm đã đứng lên, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, lúc này mới nhìn sang Bạch Túc Túc: "Cô lại nợ tôi lần nữa."

Bạch Túc túc: "..."

Bạch Túc Túc sửng sốt một lúc, sau đó yên lặng nhét thẻ vào lại trong ví. Thiếu thì cứ thiếu, dù sao cũng không phải là cô không muốn trả.

Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài lập tức truyền đến một đợt nhiệt nóng. Bạch Túc Túc đang định gọi xe, nhưng ngay lập tức có một con xe quen thuộc dừng trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi chạy xuống, người bên trong đột nhiên hơi không kiên nhẫn nhìn Bạch Túc Túc: "Lên xe."

Đêm hôm khuya khoắt nhìn Bạch Túc Túc một mình đứng cô đơn lẻ loi bên lề đường, Phó Sâm không hiểu sao nảy sinh lòng tốt. Hắn nhất định là thấy thương hại cô gái này mà thôi. Thề.

Nhìn thấy Phó Sâm chịu cho cô quá giang, Bạch Túc Túc lập tức mở cửa sau ngồi xuống, lại phát hiện cửa sau bất luận mở thế nào cũng không ra. Bạch Túc Túc do dự một lúc, đi lên phía trước, ngược lại cửa ghế phụ lại mở được.

Đây chính là chỗ chỉ có nữ chính mới có thể ngồi nha, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy trong lòng có chút không chắc. Bạch Túc Túc đóng cửa xe, sau đó thắt dây an toàn, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một bên mặt người đàn ông mười phần lạnh lùng. Hắn dường như rất ít khi cười, lúc nào trông cũng rất nghiêm túc. Nói thế nào đi chăng nữa thì giá trị nhan sắc của khuôn mặt này quả là xứng đáng với danh xưng nam chính.

"Đừng vào giới giải trí nữa."

Giây lát, trong xe bỗng nhiên vang lên giọng nam không mặn không nhạt. Lần này, Bạch Túc Túc cũng không nhượng bộ mà nhìn Phó Sâm thật lòng giải thích: "Đây là hứng thú yêu thích của tôi, ngoài ra tôi cũng không có tham gia làm ăn trong nhà, cũng không thể cứ một mực ăn bám tiền của gia đình có đúng không?"

Nghe vậy, người đàn ông đang lái xe đột nhiên thần sắc hơi khác thường, người phụ nữ này cứ sống như kiểu cô nghèo lắm. Mặc dù chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa, nhưng hắn cũng không keo kiệt đến mức vợ mình cũng không nuôi nổi, để cô cứ phải ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Phía trước là đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại. Một tay Phó Sâm dựa lên tay lái, bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Túc Túc, âm thanh lạnh lùng, nói: "Cô cảm thấy tôi sẽ để cho cô chết đói?"

- 03/10/2021 -

xxxxxxxxxxxx

Editor -JL- : Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện