Edit: Linhlady "Được được được, đây là sắp xếp của Tư Đồ, anh cũng không quá chú ý, nếu Mộc Mộc không thích vậy thì đổi đi." Tô Cảnh Niên cười tủm tỉm nhìn Tô Mộc, còn nhéo nhéo mũi cô.
"Còn nữa anh đừng thân thiết với Tư Đồ quá." Tô Mộc nhớ tới chuyện lần trước, cau mày lên tiếng nhắc nhở.
"Được." Dù sao hắn(TCN) cũng không quá thích hắn(TĐ), nhất là ánh mắt khi nhìn Tô Mộc, mang tính xâm lược.
"Ừm, Cảnh Niên thật tốt." Cô ôm cổ Tô Cảnh Niên, lơ đãng cọ một cái. Cảm giác thân thể Tô Cảnh Niên cứng ngắc, còn cứng rắn.
"Cảnh Niên, làm sao vậy. "
"Mộc Mộc... Đi xuống" giọng Tô Cảnh Niên khàn khàn, giống như đè nén này cái gì.
"A!" Tô Mộc trong nháy mắt phản ứng lại. Trong nháy mắt mặt đỏ ửng. Bụm mặt, rất xấu hổ!
"Anh, anh đi nhà vệ sinh" Tô Cảnh Niên bước nhanh hướng nhà vệ sinh.
Chờ đến lúcTô Cảnh Niên đi ra, Tô Mộc đã rót trà ngon. Tô Mộc ngẩng đầu, gọi Tô Cảnh Niên lại uống.
Nhìn Tô Cảnh Niên bởi vì uống nước môi có chút ướt, Tô Mộc có chút không cầm được lòng. Động tác nhanh hơn suy nghĩ, đem Tô Cảnh Niên đẩy trên ghế sofa, dùng đầu lưỡi liếm môi Tô Cảnh Niên.
Đương nhiên, mặt đối với người mình yêu nam nhân vĩnh viễn đều xúc động.
Tô Cảnh Niên đè đầu Tô Mộc lại, làm một kiểu hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn. Quả nhiên có một số việc, nam nhân đều không cần học tự thông.
Dù sao hôm nay là thứ bảy, trường học không có người. Mình bởi vì phải xử lý văn kiện mới đến, Tô Mộc ầm ĩ muốn đến thì mang theo cô. Mà Triệu Nhị chỉ là ngoài ý muốn, khi tới trường gặp cô ta ở đây.
Cho đến khi Tô Mộc sắp hô hấp không được, mới dừng lại. Tô Mộc nằm trên ngực Tô Cảnh Niên thở phì phò, còn mang theo tơ bạc."Tô Cảnh Niên, anh không biết tiết chế."
"Ừ, anh không biết tiết chế như thế nào" Tô Cảnh Niên vẻ mặt thỏa mãn, mặc dù thời gian không thể kéo dài có chút tiếc nuối, nhưng khó được Tô Mộc chủ động.
Tô Mộc tỏ vẻ không phục, cắn cắn cằm Tô Cảnh Niên.
"Mộc Mộc, không cần làm loạn."
"A" Tô Mộc lập tức ngồi dậy. Sửa sang quần áo, làm như không có chuyện gì.
Hai người kỳ thật sớm rõ ràng quan hệ, cha mẹ hai nhà cũng biết rõ quan hệ bọn họ, với bọn họ cũng là ủng hộ.
Buồn cười là, biết rõ sự thật cha mẹ Cố gia còn làm một bộ cải trắng ta cất công nuôi cuối cùng lại bị heo ôm mất. Đương nhiên Tô Mộc là cải trắng, hắn chính là con heo kia.
___________________
Tô Cảnh Niên chau mi, giống như nghe bên ngoài có động tĩnh.
"Làm sao vậy" Tô Mộc nghi hoặc.
"Ngoài cửa giống như có người, anh đi xem một chút" Tô Cảnh Niên lập tức đứng dậy đi đến cửa, Tô Mộc cũng đi theo.
Mà ngoài cửa, đúng là Triệu Nhị. Kỳ thật cô ta không có rời đi, mà đứng ở cửa trộm nghe bọn họ nói chuyện, cũng không nghĩ tới sẽ nghe được chuyện này.
Rốt cuộc bản thân lúc trước không nhìn lầm. Triệu Nhị vẻ mặt đầy khiếp sợ ngồi sững trên đất, thì ra mọi cố gắng của bản thân đều là uổng phí. Thiệt thòi còn hy sinh chính mình, cuối cùng lại nhận được kết cục này.
Thích lâu như thế, vì hắn, cô ta cái gì cũng có thể không cần, thậm chí là thân thể của mình. Trong lòng tràn đầy mong đợi hắn sẽ là của cô ta, cuối cùng lại biết hắn có người mình thích, vậy nói làm sao cô ta có thể tiếp nhận.
Ha hả! Tô Mộc đều là cô sai. Nếu như, không phải là cô, Tô Cảnh Niên sớm sẽ là của tôi. Đều là cô, đúng, tất cả đều là cô sai. Lúc này, trong mắt Triệu Nhị tràn đầy âm ngoan.
Nếu như không có cô, đúng! Không có cô, như vậy Tô Cảnh Niên sẽ là của tôi. Lập tức làm ra một bộ si mê Tô Cảnh Niên!
Trong lúc cô ta nghĩ đến mê man, cửa lại mở ra. Tô Cảnh Niên đi ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Triệu Nhị, giọng nói rét lạnh thấu xương "Cô ở nơi đây làm gì" chưa bao giờ cô ta thấy qua mặt này hắn.
"Ha ha! Tô Cảnh Niên, em thích anh như vậy, vì anh, em làm nhiều chuyện như vậy, kết quả thật buồn cười." Triệu Nhị hung hăng nhìn chằm chằm Tô Mộc sau lưng Tô Cảnh Niên. Nói xong, đứng dậy chạy đi.
Tô Cảnh Niên nhìn Triệu Nhị chạy đi, không cho là đúng, chỉ là không có nghĩ đến cô thích mình.
Tô Cảnh Niên cũng lười để ý cô ta, xoay người nói với Tô Mộc: "Không có việc gì." Cùng Tô Mộc đi vào.
Mấy ngày sau, Triệu Nhị liên tục không tới trường. Tô Mộc đoán rằng cô ta biết rõ sự thật nhưng chỉ là không dám đối mặt mà thôi.
_________________
Thứ bảy, trong sân trường gần như không có người nào. Tô Cảnh Niên xử lý xong mọi chuyện, chuẩn bị cùng Tô Mộc trở về. Nhưng lại quên cầm văn kiện, Tô Cảnh Niên quay lại lấy, nói Tô Mộc chờ hắn.
Tô Mộc đứng ở tại chỗ chờ, lại nhìn thấy Triệu Nhị. Triệu Nhị cười quỷ dị hướng Tô Mộc đi tới.
Tô Mộc cảm thấy không ổn, muốn xoay người rời đi. Không ngờ, Triệu Nhị lập tức chạy tới, lấy dao giấu sau lưng, đâm về phía Tô Mộc.
Tô Mộc cảm thấy thân thể đột nhiên động không được nữa.
"Hệ thống, chuyện gì xảy ra."
"Nhiệm vụ hoàn thành, trong 30 phút nữa sẽ rời khỏi thế giới này "
"..."
Thân thể Tô Mộc không thể động đậy. Không có biện pháp, đành phải nhận mệnh nhìn dao đâm vào xem cơ thể mình.
Bây giờ thân thể có thể cử động, Tô Mộc xụi lơ trên mặt đất.
"Anh ấy cuối cùng là của tôi, anh ấy là của tôi..." Triệu Nhị liên tục lặp lại câu này, nhìn máu trên đao nhỏ giọt trên mặt đất.
"Tí tách.... tí tách...."
Khi Tô Cảnh Niên lấy văn kiện đi ra, trong nháy mắt mắt trừng to, nhìn máu trên người Tô Mộc, làm đỏ mắt Tô Cảnh Niên, hắn lập tức ném văn kiện trên tay, dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra chạy tới chỗ Tô Mộc.
Chạy tới, lập tức ôm lấy thân thể Tô Mộc, liều mạng che miệng vết thương đang chảy máu, trong miệng lẩm bẩm: "Em sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì". Không biết là đang an ủi Tô Mộc hay là an ủi mình.
Phẫn nộ, áy náy, đau lòng, hối hận, đủ loại tâm tình đan xen, trong lòng Tô Cảnh niên đau tới rỉ máu.
Tô Mộc yên tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt xưa nay ôn nhu mang ý cười, lúc này che kín khói mù, vặn vẹo giống như muốn phát điên.
Hắn gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ không khóc, lúc này vành mắt đỏ hoe.
"Mộc Mộc!" Tô Cảnh Niên gọi tên Tô Mộc, cố gắng làm cho cô không ngủ say. Lập tức lấy điện thoại ra gọi 120 cùng 110.
"Nhưng mà, em buồn ngủ quá " Tô Mộc biết rõ sắp tới lúc mình phải khời khỏi thế giới này.
Vì để cho Tô Mộc thanh tỉnh, tranh thủ thời gian cho xe cứu thương tới Tô Cảnh Niên liên tục nói chuyện phiếm cùng Tô Mộc.
Tô Mộc cắt đứt lời Tô Cảnh Niên, cố nén bối rối với Tô Cảnh Niên nói, "Cảnh Niên, lần này em phải nói xin lỗi."
Nhìn Tô Cảnh Niên muốn mở miệng nói chuyện, Tô Mộc cắt đứt "Hãy nghe em nói, em biết rõ tình huống hiện tại của mình. Em nghĩ cuộc sống của anh sau này, có lẽ, em không tham dự được nữa, rõ ràng hứa tương lai cùng nhau sinh sống, nhưng là bây giờ giống như không có cách nào thực hiện rồi. Cảnh Niên, quên em đi, không cần vì em làm bất kỳ chuyện nguy hiểm nào." Tay vươn lên sờ mặt Tô Cảnh Niên, liền rũ xuống.
(Tốt! Nhiệm vụ hoàn thành, thời gian trở lại không gian đếm ngược 3...2...1)
Nhìn Tô Mộc, trong lòng bản thân mất đi hơi thở. Tô Cảnh Niên ôm thật chặt thân thể Tô Mộc, xoay người lại đỏ mắt nhìn Triệu Nhị, gằn từng chữ một chữ: "Tôi sẽ khiến cô, sống không bằng chết!"
Lúc trở lại, Tô Mộc vẫn là vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía trước.
Nhiệm vụ hoàn thành.
"Tô Tô, chúc mừng ngươi! Nhiệm vụ hoàn thành, hơn nữa thuận lợi ly khai." Hệ thống bay lại đây, nhìn sang Tô Mộc ngồi
dưới đất.
Nhìn bộ dáng dại ra của cô, hệ thống bay qua bay lại trước mặt Tô Mộc.
"Ta biết." Tô Mộc một tay chụp được thân thể hệ thống, sửa sang xong tâm tình. Đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm vốn không có trên người.
Hừ, đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân. Nghe giọng Tô Mộc không vui, hệ thống kiêu ngạo nói ra: "Trở lại chuyện chính, hoàn thành nhiệm vụ này. Ngươi có một thời gian nghỉ ngơi, cái này là cơ hội tích luỹ kinh nghiệm. Còn có ngươi đạt được cơ hội một lần tùy ý đi du lịch, cái này là phiếu hối đoái có thể kéo dài thời hạn sử dụng. Còn có cơ hội một lần đi mua sắm."
"Oa! (/≧▽≦/) ngươi là người có tiền! Có phải rất vui vẻ hay không, cuối cùng có thể đi chơi, cao hứng không?! Đến, ta cùng ngươi tới thế giới loài người mua đồ ăn, hệ thống thăng cấp, ta cuối cùng cũng có hình thái rồi. Thật là vui."
Tô Mộc nghe được nửa câu đầu của hệ thống, liếc xéo nó. Lúc cô nghe nửa câu đầu, vẻ mặt hiếu kỳ "Nghĩ hình thái của ngươi sẽ biến thành cái gì "
"Ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng là không có biện pháp biến thành con người. Con người lập trình quá khó,quả nhiên là một loại phức tạp." Hệ thống lập tức biến thành một con mèo gãy tai Scotland màu xám.
"Thật đáng yêu a. Đi thôi, chúng ta đi thế giới loài người mua đồ." Nói xong ôm lấy hệ thống quân, tùy tiện lựa chọn một thế giới.
____đây là đường ranh giới Tô Mộc tiến vào thế giới_____
"Meo meo meo meo meo meo. ( ta muốn ăn cái này), meo meo meo meo ( còn có cái kia), meo meo ( nữa), meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo ( còn có ta thích kem ly) "
Người đi đường: F*ck, đây là mèo nhà ai, tại sao ầm ĩ như vậy, mang con mèo này về nhà đi được không.
"Được được được" Tô Mộc phục tùng vô điều kiện lời nói hệ thống, làm hệ thống cảm giác được chút uy nghiêm vốn không tồn tại của mình, mặc dù cảm giác địa phương này là lạ, nhưng vẫn hết sức hưởng thụ.
_________________
Một người một mèo hoàn thành tất cả danh sách mua sắm, thỏa mãn đi ra ngoài. Vừa vặn đến giờ ăn cơm trưa, Tô Mộc đeo túi, hệ thống đi bên cạnh cao ngạo ngoắt ngoắt cái đuôi.
"Chúng ta đi ăn ở cửa hàng kia đi. Cửa tiệm kia thịt nướng siêu ngon." Tô Mộc hưng phấn chỉ cửa tiệm quen thuộc kia.
Mà hệ thống đã đói bụng không phát hiện sự khác thường trong lời nói của cô, có lẽ là dung túng cô đi.
______đây là đường hệ thống có đồ ăn ngon______
Sau khi ăn xong...
"Hệ thống, hì hì *^_^*. Ta muốn đi xem một chỗ " Tô Mộc mặt nịnh nọt nhìn hệ thống.
"Meo meo meo meo ( cho phép)." Một bộ trẫm no bụng, ngươi có thể tùy ý.
Cầm theo túi mua hàng, Tô Mộc cùng hệ thống ngồi trên xe taxi, nói địa chỉ của khu nhà hạng sang.
Lái xe: Cô gái, nhà cô ở đó sao?
Tô Mộc: Không phải là đi thăm một người bạn.
Lái xe: Bạn cô thật có tiền, đó là khu nhà giàu a.
Tô Mộc: Đúng vậy.
__________________
Đến nhà của Tô gia, không có sai, Tô Mộc là tới thế giới của Tô Cảnh Niên. Vẻ mặt căng thẳng Tô Mộc ở trước nhà tiến không được lùi không xong, đi qua đi lại. Kỳ thật mình rời khỏi thế giới này đã năm năm.
Sau khi cô qua đời cha mẹ Cố, liền đi khỏi đây, ngao du khắp thế giới, trở về chỉ có thể nhìn qua Tô gia.
"Vị tiểu thư này, cô tìm ai sao?" dì Lý vừa vặn từ cửa nhỏ đi ra dự định đi siêu thị, nhìn thấy Tô Mộc, dì Lý cảm thấy cô gái trước mắt rất quen thuộc, nhưng lại nhớ không ra.
"Dì... Ách. Không có việc gì, cháu ở chỗ này chờ một người bạn." Tô Mộc thiếu chút nữa bật thốt ra gọi dì Lý, sau đó liền đổi giọng.
"A." dì Lý nhìn vị tiểu thư kỳ quái này luôn cảm thấy rất quen thuộc.
Lúc, ở nơi cửa chính ngừng một chiếc xe màu đen, một nam nhân mặc tây trang từ trên xe bước xuống, mặt không chút thay đổi.
Tô Mộc núp phía sau cửa nhỏ, nhìn người con trai ngày xưa luôn mỉm cười ôn nhu bây giờ khuôn mặt không chút biểu cảm, nghĩ đi nghĩ lại, mũi có chút chua xót. Nhưng mà, ít nhất bây giờ hắn sống tốt, không có sa ngã.
Nghe lái xe nói, Tô Cảnh Niên bây giờ là người đàn ông độc thân kim cương.
...
Triệu Nhị đã điên rồi, cô ta hiện tại ở trong bệnh viện tâm thần. Mỗi ngày đều có người tới bảo trì thanh tỉnh, cho cô ta uống thuốc. Nếu cô ta may mắn trốn ra được, cũng sẽ đưa vào nhà tù.
Tô Cảnh Niên ngày hôm nay đi làm không biết tại sao mí mắt liên tục nhảy lên, trong nội tâm lại có cảm giác bất an. Đến công ty, tâm thần dao động không tập trung, tựa như có vô số móng vuốt ở toàn thân quấy loạn, đứng ngồi không yên.
Một sự bực tội không rõ từ đâu tới, trực giác tôi luyện ở trên thương trường nói cho hắn biết, trong nhà có chuyện!
Lập tức thông báo trợ lý, chuẩn bị xe về nhà.
"Cậu chủ, người trở về." dì Lý thấy thiếu gia nhà mình trở về, qua hỏi.
"Ừ." dì Lý ở Tô gia đã lâu, thái độ Tô Cảnh Niên hơi chút tốt một chút.
"Cậu chủ. Tôi mới vừa rồi thấy một cô gái, lớn lên rất giống... Ách, là giống Tô tiểu thư. Ơ, kỳ lạ..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, chỉ chỉ nơi Tô Mộc đứng cho Tô Cảnh Niên,nói liền rời đi. Nghe cái tên này nội tâm Tô Cảnh Niên khiếp sợ.
"Mộc Mộc" Tô Cảnh Niên vội vàng nhẹ giọng gọi, vẻ mặt trợ lý kinh ngạc, tổng tài cũng sẽ có bộ dáng gấp gáp như vậy sao, hắn thật tò mò với cái tên tổng tài nhà hắn gọi.
"Mộc Mộc!" Tô Cảnh Niên vội vàng nhìn xung quanh, hắn không tin có quỷ thần, có thể kể từ ngày chôn cất thi thể Mộc Mộc không hiểu sao mất tích, nếu không phải mình khi đó muốn nhìn mặt Tô Mộc lần cuối, mở ra linh cữu nhìn, mới phát hiện thi thể Tô Mộc không còn, tìm quản chế cũng không tìm ra manh mối, vốn là cũng đã gần buông tha. Nhưng trong lòng giờ phút này có loại cảm giác chưa bao giờ có, hắn chắc chắc cô còn sống.
Tô Cảnh Niên bước nhanh tới, mà Tô Mộc thấy dì Lý nhắc tới mình liền kêu hệ thống giúp mình rời đi.
Hù chết cục cưng. Tô Mộc vỗ vỗ ngực.
Lúc Tô Cảnh Niên đi đến đây, vật gì cũng không có. Thất vọng đến cực điểm, lại phát hiện trên mặt đất một cái vòng tay, trong lòng rung động.
Mà trợ lý chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt tổng tài quỷ dị như thế, thế nhưng nhìn vòng tay cười đến khóc?
____đây là đường ranh giới Tô Mộc trở về không gian____
Mệt mỏi một ngày Tô Mộc, xác định Tô Cảnh Niên trôi qua tạm được thì trong lòng buông lỏng, Tô Mộc trong ngâm mình trong bồn sữa, đã quên vòng tay đã mất, cho là mình ném ở nơi nào.
11/02/2018