Edit+beta: Linhlady Trong hơn mười ngày, Tô Mộc cảm giác mình đã xoát độ hảo cảm của Tô Cảnh Niên với tốc độ không tưởng, nhưng vì sao mỗi lần chạm đến đến ánh mắt ôn nhu của Tô Cảnh Niên, luôn sẽ có một loại cảm giác rõ ràng mình đang chiếm đóng hắn, tại sao lại giống như là hắn tiến công chiếm đóng chính mình, cảm giác này khiến Tô Mộc buồn bực rất lâu.
Tô Mộc cảm thấy chuyện sau tiến công chiếm đóng lại phức tạp hơn. Nhưng nghe ệ thống nói, khi rời khỏi thế giới, hệ thống sẽ an bài cho cô cơ hội chết đi.
Lúc này Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy một tia không đành lòng. Dù sao con người cũng có tình cảm, chung đụng lâu, khó tránh khỏi sinh ra một chút tình cảm, chỉ sợ đến thời điểm rời đi không cam lòng a.
_____đây là đường ranh giới Tô Mộc khó chịu______
Tô Mộc phát hiện đa số quần áo đều để lại nước ngoài, mang về nước không đủ dùng, lại không quen thuộc nơi này. Cho nên cô dự định nhờ Tô Cảnh Niên mang mình mua quần áo. Tô Mộc đột nhiên cảm thấy kỳ thật có một người anh trai cũng rất thích, được hắn cưng chìu, nhường cho ngươi, giúp đỡ ngươi. Giúp ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm. Tô Mộc cảm thấy tất cả đều rất tuyệt, nhưng lại không biết rõ là lạ ở chỗ nào, nhiệm vụ vẫn như cũ không có tiến triển.
Tô Mộc nghĩ rất lâu, cũng nghĩ không ra nguyên nhân gì, cũng chỉ phải tạm thời buông tha cho ý nghĩ này.
"Anh Cảnh Niên, em muốn đi mua quần áo, em gái Mộc Mộc đáng yêu đều không có quần áo mặc. Anh cùng em đi dạo phố, nha,nha!" Tô Mộc lay cánh tay Tô Cảnh Niên, vẻ mặt đầy mong đợi.
Trong lòng Tô Mộc lại tự châm chọc, nếu như ở thực tế, đánh chết cô cũng không làm được. Một khi không còn tiết tháo chuyện gì cũng có thể làm được.
"Được rồi, được rồi" Tô Cảnh Niên bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc Tô Mộc, mặt tràn đầy sủng ái. Nhưng Tô Mộc biết rõ đây là sự sủng ái mà anh trai dành cho em gái. Nhưng hiện tại Tô Cảnh Niên đối với Tô Mộc vẫn có một chút hảo cảm.
___________________
"Anh, bộ này đẹp không hay bộ này hơn " Tô Mộc so đo hai bộ trên tay, vẻ mặt buồn rầu hỏi. Phàm là con gái ai cũng thích đi dạo phố, Tô Mộc cũng không ngoại lệ.
"Tô tiểu thư, hai bộ đều rất đẹp, cô có muốn thử không?" Nhân viên bán hàng không ngừng đề cử, tự nhiên sẽ nó lời êm tai. Trong mắt Tô Cảnh Niên chợt lóe qua một tia tán thành, rất đồng ý với lời của người nhân viên.
"Thật? Vậy tôi đi thử một chút" Tô Mộc vẻ mặt sung sướng. Sau đó,liền bước vào phòng thay đồ.
"Tô Tô, ngươi có phải quên cái gì hay không? Ân?!" Hệ thống đột nhiên toát ra câu này.
" Không có quên gì. Bây giờ ta không có đồ mặc, ngươi lại còn nói ta." Giọng nói Tô Mộc ủy khuất, chu miệng nhỏ làm nũng với hệ thống.
"....Được rồi." Đối với Tô Mộc thỉnh thoảng giả vờ đáng yêu hệ thống đã miễn dịch, nhưng cũng không làm vẻ mặt nghiêm túc được.
Tô Mộc: Ha ha:)
"Vì đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, cho nên ta mới trợ giúp. Nhưng từ nhiệm vụ sau, ta sẽ trợ giúp ít đi. Có thể sau này ngươi phải tự dựa vào chính khả năng của mình."
Lúc này Tô Mộc đã nghiêm túc hẳn lên, nhưng lại không cho là đúng.
Hệ thống bày tỏ suy nghĩ Tô Mộc ngươi cũng không chịu thua kém.
"...." Cho nên cô lựa chọn coi thường lời hệ thống nói.
Thay xong quần áo, đang chuẩn bị ra ngoài, Tô Mộc nghe thấy một giọng nữ, còn gọi Tô Cảnh Niên rất thân mật.
Tô Mộc nhíu lông mày "Hệ thống, đây là ai?"
" Khụ khụ, ta quên giới thiệu với ngươi, người này yêu thầm nam chính, xem hắn như đồ của mình. Tên Tiếu Tuyết Phù, lòng dạ hẹp hòi, lại hay ghen tị. Nhưng vì nguyên chủ không ở trong nước, nên chưa gặp qua cô ta. Ai bảo vừa rồi ngươi không nghe lời ta nói, hừ ╭ (╯^╰)╮" hệ thống bực tức, bất mãn lên án hành vi của Tô Mộc.
" Trong tiểu thuyết cô ta cũng là một trở ngại lớn của nam chủ, nhiều lần đối phó nữ chủ, đương nhiên vẫn không thoái khỏi vận mệnh của nữ phụ."
" Được rồi, tặng cho ngươi một ly kem" Tô Mộc khoát tay.
Tâm tình buồn bực của hệ thống trong nháy mắt tan biến, cô giống như còn nghe thấy tiếng cười?
Đối với người này, tạm thời có thể xem là tình địch, thời điểm vừa tới Tô mộc đẩy cửa ra ngoài.
" Bộ này nhìn như thế nào?"" Tô Mộc bỏ qua xưng hô anh trai,
nhìn thấy người bên cạnh Tô Cảnh Niên, cô làm vẻ mặt kinh ngạc đi qua " Oh. Chị gái này là ai?"
" Xong rồi sao?" nhìn Tô Cảnh Niên có vẻ rất hài lòng bộ quần áo hiện giờ của Tô Mộc.
"Cảnh Niên, đây là ai?" Tiếu Tuyết Phù mắt đầy cảnh giác nhìn Tô Mộc.
Không chờ Tô Cảnh Niên mở miệng, Tô Mộc không thèm để ý, cười cười, ôm cánh tay anh làm nũng " Em là bạn gái của Cảnh Niên a!" Quả thực là kéo thêm thù hận.
Tô Cảnh Niên nằm không cũng trúng đạn, nhưng nhìn vẻ mặt đáng yêu của Mộc Mộc, bản thân cũng vui vẻ bồi theo.
Tiếu Tuyết Phù nhìn Tô Cảnh Niên không phản bác lời Tô Mộc, vẻ mặt sủng ái, lúc này cô ta vô cùng ghen tị, nhưng lại không tiện thể hiện ra. Dù sao trước mặt người mình yêu, cô ta muốn thể hiện mặt tốt nhất.
" A, vậy sao, tôi chưa nghe Cảnh Niên nói đã có bạn gái." cô ta thực sự muốn nổi điên, kiềm chế lại, giọng nói ôn nhu, nhưng lại khiến người khác cảm thấy là cô ta gây sự.
Quả nhiên, Tô Cảnh Niên nhíu mày, lần đầu tiên bất mãn với một cô gái.
Tô Mộc cảm nhận được tâm tình của người bên cạnh, nhẹ nhàng nhéo tay Tô Cảnh Niên, ngẩng đầu lên cười cười nhìn hắn, hi vọng hắn để tự mình giải quyết.
" Chị đương nhiên không biết. Chị có quan hệ gì với anh ấy? Tại sao anh ấy phải nói với chị." Tô Mộ vừa nói xong, sắc mặt Tiết Tuyết Phù tái nhợt, đúng vậy, cô ta và Tô Cảnh Niên là quan hệ gì mà nói cùng cô ta.
Muốn nói lại nhưng nhớ Tô Cảnh Niên đang ở đây, Tiếu Tuyết Phù hung hăng lườm Tô Mộc, dậm chân, nói mình có việc rồi vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng của Tiếu Tuyết Phù, nhớ tới ánh mắt của cô ta, Tô
Mộc bẩt đắc dĩ nhún vai.╮(╯_╰)╭, thật ra cô cũng rất vô tội.
Trừng mắt nhìn Tô Cảnh Niên, Tô Mộc uỷ khuất nói " Tô Cảnh Niên, lúc em không ở đây, anh lại tìm cho em một tình địch."
Tô Cảnh Niên gõ lên trán Tô Mộc một cái "" Gì mà Tô Cảnh Niên, gọi anh." Nhưng khi nghe cô nói câu tình địch, trong lòng nhịn không được nhảy lên một cái.
" Đau.." Tô Mộc che chỗ bị gõ, hừ một tiếng, quyết tâm không để ý tới anh.
Tô Cảnh Niên cười khẽ, anh còn không dùng sức đâu, nghĩ vậy nhưng vẫn duỗi tay xoa xoa cho cô.
Nhìn cô chăm chú chọn đồ, nghĩ tới lời cô vừa nói, sẽ không phải nói đùa đi? Nghĩ vậy trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Không nghe Tô Cảnh Niên nói chuyện, Tô Mộc cũng không để ý. Bởi vì chăm chú nhìn quần áo trên tay, Tô Mộc bỏ lỡ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh.
o(o _o)o Mặc dù sự xuất hiện của Tiết Tuyết Phù giúp cô nói ra đôi lời, nhưng cô lại cảm thấy mất hứng, nháy mắt tâm tình đi mua sắm cũng không còn. Gọi cô nhân viên còn đang xem kịch nảy giờ gói hết tất cả đồ đã chọn rồi ra về.
Trên đường về, nhìn tâm tình biến hóa của Tô Mộc không hiểu sao Tô Cảnh Niên có chút tức giận, bực bội, giống như là tự mình đa tình vậy. cảm thấy không yên lòng, không biết Tô Mộc có để ý chuyện vừa rồi không? liền lên tiếng giải thích "Vừa rồi người kia là thành viên của hội học sinh."
Không hiểu sao mình phải giải thích, nhưng lại thấy không giải thích không được, liền nói thêm "Mộc Mộc có muốn đi ăn Tirasumi không? anh biết một nhà hàng đặc biệt ngon."
Quả nhiên nghe được câu này hai mắt Tô Mộc sáng lên, liên tục gật đầu. "được, được, em muốn ăn. "giọng nói vui vẻ như vậy làm gì có chuyện để ý việc vừa rồi.
Nhìn tâm tình biến hóa của Tô Mộc không hiểu sao Tô Cảnh Niên có chút tức giận, bực bội, giống như là tự mình đa tình vậy. Nghĩ tới đây, lại nhìn Tô Mộc không tim không phổi, Tô Cảnh Niên cảm thấy con đường của mình thật gian nan._ (:3" ∠)_