Edit+ beta: Linhlady"Là anh."
Tô Mộc quay đầu lại nhìn người phía sau, mới hơi yên lòng một chút, thở phào một hơi.
"Tai sao bây giờ anh mới đến?" Tô Mộc xoay người lại, giả vờ làm bộ dáng hai người rất quen thuộc, mà cô chỉ đang đứng đợi hắn, không biết bình thường hắn như thế nào, nhưng bây giờ nhìn người đối diện, hai mắt âm u sâu xa, sự trầm tĩnh ổn trọng không tương xứng với tuổi thật, trong con mắt không hề có biểu tình phức tạp nào khác, cho dù bộ dạng lãnh đạm như thế này cũng có thể làm cho Tô Mộc cảm thấy an toàn.
Mắt bị nước mưa dính vào hơi đau rát, khiến tròng mắt Tô Mộc đỏ lên.
Trong giọng nói Tô Mộc lộ ra ý tứ làm nũng, "Em chờ Anh thật lâu, Tử Diễn."
Đúng, người đến chính là Tống Tử Diễn.
Thật ra vừa rồi, Tống Tử Diễn đã nhìn thấy Tô Mộc trú mưa ở đây, tính cách hắn vốn lãnh đạm, cho dù là Tô Mộc lớn lên từ nhỏ cùng hắn cũng không có nhiều tình cảm, khả năng so với người bình thường cũng hơn được một chút, không hơn.
Nhưng lúc hắn chuẩn bị lái xe rời đi, lơ đãng liếc về phía Tô Mộc, mới thấy một người con trai đeo mắt kính đi theo sau cô, cho dù cách màn mưa, Tống Tử Diễn vẫn cảm giác được bất lực của Tô Mộc.
Cho nên khi đó hắn không biết vì sao thế giống như ma xui quỷ khiến dừng xe lại, muốn thay Tô Mộc giải vây.
Đợi đến khi hắn phản ứng kịp, thân thể so với đầu óc nhanh hơn làm ra quyết định.
Khi đó Tô Mộc có lẽ đang hoảng loạn, không nhìn thấy hắn dựa vào gần, cho nên hắn tiến lên vỗ vỗ bả vai Tô Mộc. Nhưng ai biết Tô Mộc như chấn kinh giống như con thỏ bất an, nhìn mình con mắt có chút hồng hồng.
Ở trong mắt Tống Tử Diễn đó là bộ dáng Tô Mộc kiên cường nén lệ, trong lòng lần đầu tiên dâng lên tâm tình thương tiếc, sau đó liền bị hắn bỏ qua.
"Ừ, Anh có chút việc." Tống Tử Diễn nói chuyện mặt vẫn như cũ không hề thay đổi, nhưng hắn cũng không ngốc, biết rằng bây giờ Tô Mộc nói chuyện với hắn như vậy là có dụng ý, ánh mắt lại nhẹ nhàng liếc qua nam nhân mắt kính kia.
Nam nhân mắt kính bị ánh mắt đen láy lạnh như băng của Tống Tử Diễn hù doạ, mới chậm rãi rời đi, nhìn kĩ than ảnh kia chạy chối chết có lẽ bị doạ không nhẹ, môi động động, không biết nói cái gì, có lẽ nghĩ đến chuyện vừa rồi vì lần này kế hoạch tàn bại mà ảo não.
Cùng lúc đó, Tô Mộc cũng vụng trộm liếc xung quanh một cái, trông thấy nam tử kia quả nhiên đã đi.
Lúc này Tô Mộc mới hoàn toàn buông lỏng thân thể căng thẳng, có chút tò mò nhìn về người kia, hắn mặc áo gió màu đen, dáng người thon dài, trong mắt cô tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ đang hỏi, tại sao anh lại ở chỗ này?
Nam tử không nói một lời nhìn Tô Mộc, sau đó nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Tô Mộc căn cứ theo kí ức của nguyên chủ tự nhiên cũng biết đối với sự trầm mặc của nam tử tập mãi cũng thành thói quen, mắt thấy hắn chuẩn bị đi, Tô Mộc hơi lo lắng, vội vàng tiến lên dùng tay kéo ống tay áo hắn lại.
Quả nhiên hắn dừng bước, nhìn thoáng qua bàn tay Tô Mộc đang nắm ống tay áo của hắn.
Tô Mộc cũng hiêtu ý tứ của Tống Tử Diễn, vội vàng buông tay áo hắn ra, giải thích, "Không phải, là, um, anh Tử Diễn, hôm nay cảm ơn anh." Lập tức nhìn Tống Tử Diễn khẽ cười một tiếng.
Bình thường khi nguyên chủ kêu hắn là anh Tử Diễn đều là ý muốn quấn quýt hắn. Nhưng mà,hôm nay Tô Mộc thế nhưng chỉ là cảm ơn hắn một cái rồi thôi, Tống Tử Diễn có một chút kinh ngạc, nhưng là trên mặt lại không hiện gì, nhưng là chuyện này lại mắc mớ gì tới hắn?
Nhưng hắn có cảm giác mình như thế này không nói tiếng nào bỏ đi, tỏ ra vô cùng không có lễ phép, nên nhìn Tô Mộc gật đầu một cái, sau đó nhấc chân rời đi.
Nhìn chằm chằm thân ảnh Tống Tử Diễn rời đi, Tô Mộc nghĩ thầm nam chủ ngươi sinh ra để sống một mình sao! Tài liệu hệ thống cung cấp có nói nam chủ xem nguyên chủ như em gái, nhưng bây giờ nhìn biểu hiệm của hắn căn bản không phải như vậy, cái gì mà em gái. Tô Mộc phỏng đoán quan hệ của hai người so với người bình thường tốt hơn một chút mà thôi, hôm nay cũng chỉ là ngoài ý muốn đi.
Tô Mộc: Ai, này nam chủ so với tưởng tượng mà nói càng khó tiến công chiếm đóng hơn a.
Cho dù Tô Mộc biết rõ tính tình Tống Tử Diễn chính là như vậy, đối với người khác không lạnh không nhạt, đối với hắn trong lòng Tô Mộc cũng không có mong đợi gì, nhưng mà chí ít hắn cũng nên để lại cho cô cái ô trong tay hắn đi.
Tô Mộc nhìn về phía Tống Tử Diễn, sau đó đưa ánh mắt nhìn vào màn mưa, mưa giống như đã nhỏ hơn rồi, người xung quanh cũng thưa dần, đi về phía trước vẫy vẫy tay, vừa vặn có một chiếc xe ngừng lại.
Khi Tô Mộc chuẩn bị mở cửa xe ngồi vào, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Tô Mộc thân thể vốn là bị nước mưa thấm ướt lạnh tới phát run, hắt xì, Tô Mộc không khỏi ôm chặt chính mình hơn, lập tức lên xe. Cũng là bởi vì như vậy Tô Mộc bỏ qua thời điểm Tống Tử Diễn dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn bộ dáng Tô Mộc, trong mắt lộ ra ánh mắt dò xét.
Sau đó cũng nhấc chân, cầm ô bước đi.
- ----
Dọc theo con đường này, Tô Mộc ngược lại hắt hơi liên tục, nghĩ thầm, hỏng bét, không phải mình muốn ngã bệnh đi?
Vì vậy, vừa về tới ký túc xá, không kịp trả lời Hứa Ngọc hỏi mình cái gì, Tô Mộc liền lập tức đi tắm nước nóng, lúc này mới làm cho thân thể ấm áp lên, bị nước ngâm làn da cũng nhăn nhăn.
Tới lúc lau tóc, Tô Mộc mới nhớ tới Hứa Ngọc, "Cậu mới vừa nói cái gì?"
Bây giờ trong kí tức xá chỉ có mình Hứa Ngọc, còn lại hai người kia đã có bạn trai, cho nên thường thường không ở ký túc xá, chuyện này cũng giảm đi không ít phiền toái.
"Tớ mới vừa hỏi cậu,tại sao lại bị ướt như vậy cậu không mang theo ô sao?" Hứa Ngọc trong miệng ngậm kẹo que, trong tay cầm con chuột, con mắt một khắc cũng không chuyển nhìn vào màn hình, sợ mình bỏ qua nét mặt của nam thần trong phim Hàn.
"Ai, thời tiết này thật khó nói, muốn thay đổi liền thay đổi ngay, buổi sáng lúc
tớ ra cửa, thời tiết còn tốt, không nghĩ tới bỗng chốc liền mưa rất to, sắc trời còn đen đến dọa người." Tô Mộc vừa lau tóc trong miệng vừa lầm bầm oán hận, nhăn lông mày thanh tú lại.
"Đúng vậy, lúc sấm sét kia đánh, thiếu chút nữa tớ đã đem rút dây mạng rồi. " Hứa Ngọc cũng đồng ý với lời nói của Tô Mộc.
"A, đúng rồi. Không phải là cậu muốn chơi trò kia sao?" Tô Mộc đột nhiên nhớ tới, mặc dù cô cũng chỉ là tân thủ trong trò chơi, nhưng cô tin tưởng trò chơi này cucng không làm khó được cô."Cậu download xong chưa?"
"Ừ, tốt lắm. Tớ mới vừa bóp mặt bóp thật lâu, mệt chết tớ." Nghe Tô Mộc đề cập cái này, Hứa Ngọc này mới đúng nhấn tạm dừng video, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tô Mộc, giọng nói tràn đầy oán hận, "Cho nên tớ liền định trước tiên liếm liếm mặt nam thần, sau đó chờ cậu trở về lại chơi tiếp."
Tô Mộc nhìn Hứa Ngọc cười tươi như hoa, con mắt cong cong trông rất đẹp mắt, nhắc tới cũng kỳ quái, Tô Mộc trải qua này vài thế giới khác nhau, con mắt nữ phụ đều là mắt đào hoa, so với mắt Tô Mộc ngoài đời thực giống nhau như đúc.
Hứa Ngọc thấy Tô Mộc nhìn mình cười một cái, không khỏi sững sờ một lúc, "Mộc Mộc cậu hôm nay cười đến thật là đẹp mắt." Hôm nay giống như khí chất Tô Mộc đã thay đổi, cả người làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhu quyển lưu luyến, cười rộ lên cảm giác càng ôn nhu hơn.
Chỉ là Tống Tử Diễn căn bản không thèm để ý Tô Mộc như thế nào, hôm nay khi Tô Mộc cười với hắn, hắn cũng không hề phát hiện ra có gì khác biệt.
"Là sao? Bình thường không đẹp mắt sao?" Tô Mộc trêu ghẹo nói.
"Không phải, bình thường cũng dễ nhìn, nhưng hôm nay làm cho người ta cảm giác có chút đặc biệt." Hứa Ngọc vội vàng khoát tay giải thích, "Ừ, là rất đặc biệt, cảm giác hôm nay cậu rất ôn nhu."
"Vậy sao?" Tô Mộc nghĩ đến có lẽ cô còn giữ lại một chút khí chất của nữ phụ ở thế giới trước, "Tĩnh như chỗ / tử, động như thỏ chạy", thế giới trước khí chất nữ phụ rất tốt, chỉ là khi đó cô không bị ảnh hưởng bao nhiêu, không nghĩ tới đi tới nơi này ngược lại có chút ít ảnh hưởng. Tô Mộc suy nghĩ một chút, như vậy cũng rất tốt.
Thấy Tô Mộc vì lời nói của mình mà trầm mặc. Hứa Ngọc cũng không biết mình đã nói sai cái gì, dùng tay gãi gãi cái ót, lên tiếng hỏi, "Mộc Mộc, tớ nói sai cái gì sao?"
"Cái gì a!" Tô Mộc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngẫm nghĩ lời nói của Hứa Ngọc, nghĩ đến có thể cô nàng hiểu lầm phản ứng của mình, liền lên tiếng giải thích, "Tớ chỉ là vừa mới nhớ tới không biết máy tính có bị nước mưa làm ướt hay không thôi."
Vừa rồi cô trở về vội vàng đi tắm cũng không để ý, không biết có bị thấm nước hay bị hư gì không.
Vừa nghĩ tới máy tính, Tô Mộc vội vàng dừng động tác lại, bỏ xuống khăn lông lau tóc xuống, vội vàng đi lại chỗ máy tính bỏ bao bọc nó ra, kiểm tra một phen, phát hiện không có việc gì, mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, may mắn mình sử dụng bao là bao không thấm nước, máy tính không có bị ướt.
"May mắn không có việc gì, chờ tớ sấy xong tóc sẽ dạy cậu, được không?"
"Ừ, được. Không sao đâu, cậu sấy tóc trước đi, kẻo cảm lạnh." Hứa Ngọc khoát khoát tay, ý nói cô nàng không thèm để ý, chỉ cần Tô Mộc lát nữa chỉ bảo cô nàng thật tốt, thời khắc chuẩn bị, nghe theo tổ chức mệnh lệnh.
"Ừ, hắc, ắt xì." Vừa nói xong, Tô Mộc liền hắt hơi một cái.
"Tớ nhìn thấy cậu vẫn là nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, nếu không muốn ngã bệnh." Hứa Ngọc quay sang có hơi lo lắng cho Tô Mộc.
"Không sao đâu."
Kết quả ngày thứ hai Tô Mộc đã cảm thấy nghẹt mũi khó chịu, hô hấp không thông thuận, đầu ngấm ngầm đau, tứ chi vô lực, Tô Mộc sờ sờ trán, cười khổ, mình ngày hôm qua thật sự là lập cái flag, thật sự là nói cái gì cái đó đến ngay, quả nhiên đã nóng rần lên rồi.
"Ngọc Ngọc, cậu hôm nay...." Tô Mộc nói đến một nửa liền im lặng, bởi cô mới chợt nhớ ra hai người không cùng một hệ, thật sự là nóng tới hồ đồ.
"Làm sao vậy?" Hứa Ngọc nghe Tô Mộc muốn nói lạt thôi, có chút bận tâm cô, tiến lên kéo cái màn giường ra.
Vừa kéo ra đã thấy trên mặt Tô Mộc ửng đỏ khác thường, lại gần hơn vừa sờ trán Tô Mộc, quả nhiên là nóng rần lên, "Mộc Mộc, cậu mặc quần áo khác vào, tớ mang cậu đến phòng y tế, nhé?"
"Ừm." Bây giờ đầu óc Tô Mộc khó chịu, cũng không rõ lắm Hứa Ngọc đang nói cái gì, chỉ tuỳ tiện đáp trả lại.
Hứa Ngọc thấy Tô Mộc không nhúc nhích, đành giúp cô mặc quần áo khác, còn may Tô Mộc có một thói quen tốt, chính là đem quần áo ngày thứ hai muốn mặc chuẩn bị tốt, cho nên Tô Mộc cũng tùy ý Hứa Ngọc giúp mình mặc quần áo, cởi y phục xuống, vừa chạm vào không khí lạnh như băng, Tô Mộc giật mình một cái, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít, nói với Hứa Ngọc, bắt đầu tự mình mặc quần áo.
Dựa vào Hứa Ngọc đỡ cô đi vào phòng y tế.
Tô Mộc ở cửa phòng y tế ngoài ý muốn trông thấy một người.
Mặt mũi Tô Mộc tràn đầy nghi hoặc, hắn như thế nào lại ở đây?
Mà Hứa Ngọc đang đỡ Tô Mộc cũng kích động nói không ra lời.