Edit+ beta: LinhladyĐạp mạnh vào trong động, có một cỗ hơi lạnh ập tới, khiến cho Tô Mộc run rẩy, xoa xoa cánh tay, bởi vì bây giờ là cuối mùa xuân, đứng ngoài trời còn thấy hơi lạnh huống hồ gì nơi này lâu năm không có ánh nắng mặt trời, đi vào khu vực râm mát huyệt động!
Nàng nhìn khắp bốn phía, mới phát hiện trong động một mảnh trống rỗng, vật gì đó cũng không có, ở chính giữa động đặt một khối ngọc, khối ngọc kia to tầm cỡ một chiếc giường.
Tô Mộc đi vào vừa nhìn, sờ sờ khối ngọc kia, phát hiện đúng là lam điền ngọc, trên mặt còn ấm áp ôn nhu, không chút nào hấp thụ lạnh lẽo trong động, trong nội tâm vui mừng, lập tức mang đồ mình mang theo vào, theo thứ tự bầy chỉnh tề ở phía trên.
Sau đó, liền ngồi xếp bằng ở phía trên, lập tức đuổi không ít hàn khí, nàng duỗi tay cầm ích cốc đan, ăn vài viên, bảo đảm khi mình đang tu luyện không bị ảnh hưởng.
Tiếp theo, Tô Mộc nhắm mắt lại, tiến vào thần thức, vận chuyển nội lực trong cơ thể.
Tô Mộc không biết được nàng nhắm mắt lại cũng là vài năm, chỉ cảm thấy hốt hoảng thời gian trôi qua, dường như trôi qua vài thế kỷ, lại giống như mới ngắn ngủi vài canh giờ.
Nàng ở bên trong tu luyện vài năm, đột phá tu vi của mình, cuối cùng sau bốn năm Tô Mộc đột phá kim đan, trong lúc còn ở trúc cơ đan, sau đó nàng thừa thắng xông lên, mượn cơ hội này tiếp tục tu luyện.
Bên trong này Tô Mộc tu luyện khí thế ngất trời, bên ngoài cũng náo nhiệt không ít.
Từ khi Tô Mộc bế quan, sau đó Huyền Dạ cũng dựa theo lời nàng nói, không mắt lạnh đối đãi với Vân Chỉ Hề, bởi vì từ sau ngày đó, căn bản là cũng không có gặp lại. Tuân theo ý tưởng nhắm mắt làm ngơ, nếu không vừa thấy được nàng ấy liền không nhịn được lệ khí của mình, đỡ phải đến thời điểm Tô Mộc đi ra, lại không để ý tới mình.
Cho nên hắn liền cầm kiếm xuống núi tu luyện, tùy tiện trở lại nơi gọi là gia tộc chơi thật tốt.
Cái túi da có vẻ ngọc thụ lan chi dùng cũng khá tốt, cho dù tâm tình không tốt cũng không sao, vẻ bề ngoài này làm cho người không thân thuộc không biết được bộ mặt thật của Huyền Dạ, theo Tô Mộc mà nói, bộ dáng này, nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Ở trên núi hiện tại là như vậy, sư huynh xuống núi, sư tỷ bế quan. Theo đạo lý, Vân Chỉ Hề sẽ phải đi tới chỗ sư phụ nhà mình, nhưng ai biết, Vân Chỉ Hề thật không có dạng ý niệm này trong đầu, những ngày ở Vân gia, nàng đã sớm học được cơ bản kỹ năng sinh sống, huống chi sư tỷ nhà mình dặn dò bản thân không ít, còn chuẩn bị không ít đồ đạc, nàng cũng có thể cứ theo lẽ thường sinh sống, Minh Uyên thấy vậy cũng không tới quan tâm.
Bất quá, Vân Chỉ Hề không hiểu là sư tỷ vì sao dặn dò nàng không cần đi lại gần bờ sông ở trong phái, nhưng mà đường đi học không thể không đi qua chỗ đó. Nàng nghĩ sư tỷ dặn dò là có dụng ý của mình, dù sao cũng là vì tốt cho nàng, từ đó Vân Chỉ Hề mỗi lần đi qua chỗ đó cũng cách xa xa.
Chỉ là lúc đang luyện tập kiếm pháp, tới chỗ dạy học cùng đệ tử đồng môn, bởi vì chuyện nàng là phế vật ngũ linh căn mà bị khi dễ.
Những đệ tử kia không ưa nàng, rõ ràng là cái phế vật ngũ linh căn lại may mắn được trưởng lão Thương Dương trong phái thu làm đồ đệ, những đệ tử kia trong lòng tự nhiên là thấy cực kỳ không công bằng, dựa vào cái gì một cái phế vật lại có cơ hội này, trước kia là xem xem mặt mũi Văn Điện cùng sư huynh với sư tỷ ở đây, hiện tại xuống núi thì xuống núi, bế quan đã bế quan, cũng cho bọn họ cơ hội.
"Vân Chỉ Hề, ta nói ngươi cầm nước linh tuyền, ngươi không có cầm sao?" Một nữ hài nhìn qua mười tám mười chín tuổi, sắc mặt đỏ thắm, xinh đẹp động lòng người, mặc đạo bào màu xanh, màu da trắng nõn, nhưng là trong giọng nói lệ khí lại phá hư mất mỹ cảm này.
Bên cạnh còn có tốp năm tốp ba đệ tử cùng lứa ở đây, nữ tử cũng có, nam tử cũng có, ào ào phụ họa nói theo.
"Đó là đồ của sư tỷ." Một nữ tử cùng tuổi nhìn sang nàng ta nói, chỉ nghe thanh âm nàng ấy như hoàng oanh thanh thúy cực êm tai, làn da lộ ra bên ngoài trắng như tuyết, hai mắt vẫn còn tựa như dòng nước trong, hai gò má ửng đỏ, lại là thêm vài phân vừa thấy đã thương. Tuổi mặc dù nhỏ, mang theo mấy phần ngây thơ, lại mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy nàng tương lai sẽ khuynh quốc khuynh thành như thế nào, đẹp không gì sánh nổi, đạo bào màu trắng lại lộ ra nàng khí chất thắng thắn, giống như là nụ hoa chớm nở nhụy hoa, chỉ chờ người hái, chỉ là trong đó còn có mấy phần lắp bắp.
Người này chính là Vân Chỉ Hề.
Quả nhiên, nam tử thấy bộ dáng nàng ấy điềm đạm đáng yêu, liền sinh lòng thương tiếc, đang chuẩn bị mở miệng khuyên bảo, lại bị nữ tử Thanh y một ánh mắt hung dữ trừng trở về, lời nói đến bên miệng, cứng rắn nuốt xuống.
Trong lòng ào ào suy nghĩ, sư phụ nói không sai. Thế gian này chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi nhất. Bước chân hướng lui về phía sau mấy bước, không lại đi nhìn gương mặt Vân Chỉ Hề vừa thấy đã thương kia nữa.
Nữ tử thanh y kia nhìn thấy gương mặt Vân Chỉ Hề điềm đạm đáng yêu, như đánh vào trong bông, trong lòng nảy sinh một cỗ ngoan lệ, còn muốn phá hủy gương mặt nhìn qua còn mỹ mạo hơn mình vài phần kia, rõ ràng chỉ là một phế vật mà lại cí thân phận hơn mình.
Con mắt nữ tử thanh y lơ đãng liếc một cái, ở cách mình không xa là một dòng sông, trong lòng liền nảy sinh một kế.
Miệng động động, nhẹ nhàng phun ra vài câu: "A? Là như vậy. sao?"
Nói xong, đi phía về trước đi vài bước, hướng Vân Chỉ Hề tiến tới gần, lại nói: "Rõ ràng là đồ bỏ, những thứ linh vật kia tất nhiên là hưởng dụng không được, vì sao không lấy ra cùng sư huynh đệ, sư tỷ muội cùng nhau dùng, chớ không phải là một người nghĩ độc hưởng?"
Vân Chỉ Hề bị bức phải hướng lui về phía sau mấy bước, sít sao nhíu lại lông mày thanh tú, nghe lời nói của nữ tử thanh y lại không giải thích được, trong lòng lại dâng lên một sự tức giận.
Cũng không biết bọn họ từ nơi nào nghe được lời đồn đãi, nói là sư tỷ có nước linh tuyền trợ giúp tu luyện, được người tu vi lại là có thể nhảy lên nhiều tầng, nói thật nghe rất tà dị! Nhưng là Vân Chỉ Hề biết rõ đây chẳng qua là nước suối bình thường mà thôi, chỉ là chút linh khí, nàng cũng đã nói với các nàng rồi, nhưng bọn họ lại làm ra vẻ nàng không muốn chia sẻ với người khác. Bởi vì ngọn núi thuộc Văn Điện sư phụ thiết lập kết giới, người bình thường sẽ không vào được.
Cho nên bọn họ mới tìm tới Vân Chỉ Hề, bởi vì chỉ có nàng mới có thể ra vào chỗ đó.
Nữ tử thanh y chậm rãi tiến tới gần Vân Chỉ Hề, mà Vân Chỉ Hề vạn bất đắc dĩ tiếp tục lui về phía sau, thối lui đến sát bờ dòng sông, lúc này nữ tử thanh y mới dừng bước.
Vân Chỉ Hề thấy nàng ta không lại tiến tới gần, mới chậm rãi mở miệng nói: "Thứ nước kia căn bản không có tác dụng gì." Vân Chỉ Hề nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của cô gái áo xanh, môi màu anh đào nhạt màu tiếp tục mở miệng nói: "Huống chi đó là của sư tỷ, ta càng không khả năng cho các ngươi."
Vừa nói đến sư tỷ, Vân Chỉ Hề trong mắt chợt lóe qua một tia tưởng niệm. Nàng mấy năm nay bị người khác khi dễ, cũng không nói với sư phụ nhà mình, nàng chính là một phế vật ngũ linh căn, vốn không nên xuất hiện tại nơi này, mà sư phụ lại phá lệ thu mình làm đồ đệ, đã là đủ phiền toái người ta, hiện nay tại mấy chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi như vậy, tất nhiên là không dám mở miệng làm phiền người ta.
"Là như vậy sao? Ta không biết là Tô sư thúc đi ra nhìn thấy ngươi vẫn là ở luyện khí ba tầng, sẽ không biết thất vọng như thế nào đâu!" Nói đến đây, ngưng một cái, nhìn thoáng qua phản ứng của Vân Chỉ Hề, quả nhiên là trông thấy trong mắt nàng chợt lóe qua áy náy, tiếp tục mở miệng nói: "Nếu là ta
a, khẳng định là rất thất vọng đi. Phế vật chính là phế vật, ăn đan dược gì cũng không có tác dụng."
Vân Chỉ Hề không nói gì, nàng cảm thấy nữ tử thanh y nói không sai, sư tỷ nhất định sẽ thất vọng, mà chính nàng cảm giác mình thấy thẹn đối với sư tỷ nhà mình, sư tỷ đã để lại cho mình nhiều đan dược như vậy, còn không chê nàng, nửa năm đều dùng để dạy mình mà hoãn lại thời gian bế quan, chuyện này là sư huynh nói cho nàng biết, nếu không nàng còn không biết đâu!
"Như thế nào? Không nói lời nào?" Nữ tử thanh y nói xong, còn phối hợp nở nụ cười, thanh thúy nhưng lại chói tai, "Cũng đúng, Tô sư thúc như vậy không chỉ có một thân mị hoặc nam nhân, nhưng lại không có nhãn lực nhìn người."
"Ngươi câm miệng." Vân Chỉ Hề nhất nghe được câu này, bỗng chốc đỏ mắt, nàng nói ai, cũng không thể nói bản thân sư tỷ."Diệp sư tỷ chính là như vậy giáo dưỡng đồ đệ của mình sao? Ấn bối phận mà nói, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng sư thúc, huống chi Tô sư tỷ là người ngươi có thể phỉ báng sao?"
Vân Chỉ Hề cả người biến mất khí tràng điềm đạm đáng yêu, nàng bây giờ nhìn qua vênh váo hung hăng, phun ra lời nói người gây sự, càng làm cho nữ tử thanh y trước mắt thở hổn hển, lại nói không ra một câu, duỗi tay chuẩn bị đẩy Vân Chỉ Hề ra, lại chẳng biết tại sao dùng một cỗ khí đánh tới, đem bản thân đẩy hướng trong sông, thời khắc hoảng loạn, giữ chặt vạt áo Vân Chỉ Hề, đem cũng kéo vào trong sông.
Con sông này sâu khoảng chừng năm thước, huống chi nàng ta là vịt lên cạn, ngoài kéo Vân Chỉ Hề theo cũng không biết kéo ai.
Chuyện xảy ra nhanh chóng không kịp trở tay, mọi người một trận hoảng loạn, vội vàng xuống sông cứu hai người lên rơi xuống nước, bọn họ chỉ là muốn nước linh tuyền kia, lại không nghĩ nháo ra chuyện như vậy, đương nhiên là không có nghĩ tới muốn đoạt tính mạng người khác.
Trong lúc mọi người rối ren, chỉ nghe thấy một giọng nói ôn nhuận mà lạnh lùng nói: "Tùy ý nghị luận trưởng bối, đáng chết."
Đệ tử ở trên bờ định thần nhìn lại, thoáng nhìn qua đạo bào màu trắng, trong lòng càng cả kinh, ở trong phái Thương Dương này ngoài Văn Điện mặc đạo bào màu trắng ra thì không còn điện nào khác, người trước mắt này không cần nghĩ chỉ có Huyền sư thúc.
Biết được sự thật này trong lòng mọi người một trận căng thẳng, bọn họ cũng là đang khi dễ sư muội của hắn a, không tự chủ bỗng nhúc nhích cổ họng cổ họng một cái.
Người kia mặc một bộ đạo bào tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi, gác tay mà đứng, một cỗ khí chất ưu nhã hồn nhiên thiên thành, chỉ là trong mắt sương lạnh khiến mọi người vô ý thức câm như hến, vì vậy yên lặng đem hai người kéo lên bên bờ, đang do dự nếu không phải cứu hai người, chỉ là lời nói của Huyền sư thúc bọn họ cũng không dám nhúc nhích.
Mọi người im lặng, hoàn toàn yên tĩnh.
"Huyền sư huynh, huynh đã trở về?" Một giọng nói thanh lệ của nữ từ xa tiến lại, đúng là Diệp Băng Y. Thì ra một trong đám đệ tử vừa rồi thấy tình huống không ổn liền chạy đi thông báo Diệp Băng Y.
Huyền Dạ khẽ vuốt cằm, cũng không thèm để ý.
Ở trong mắt mọi người hắn là một bộ dáng cao lãnh, thật ra hắn chỉ là đang suy tính trong lòng có nên cứu Vân Chỉ Hề hay không, hắn tự nhiên không nghĩ sẽ cứu, nhưng mà như vậy lại trái lời của Tô Mộc dặn dò.
Diệp Băng Y tức giận, tiếp tục nói: "Huyền sư huynh, tha thứ cho lời tiểu bối trẻ nhỏ không kiêng kỵ, là sư muội ta giáo đồ không nghiêm."
Diệp Băng Y, năm trước vừa mới đột phá kim đan, liền từ ngoại môn thu vài đệ tử có lý lịch làm đồ đệ.
Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ? Nàng ta lớn tuổi lắm sao?
Huyền Dạ không khỏi cảm thấy buồn cười, "Diệp sư muội, đã là giáo đồ không nghiêm, sao không để sư huynh ta giáo dục lại cho tốt một phen? Phỉ báng trưởng bối tội nhưng là rất nghiêm trọng." Ngữ điệu tuy là vẫn là ôn nhuận như thường, chỉ là kia lời nói có bao nhiêu châm chọc không cần nói cũng biết.
"... Vẫn là không nhọc phiền sư huynh." Diệp Băng Y nghiến răng nghiến lợi, âm thầm hận người trước mắt không lưu tình, "Sư muội nhất định quản dạy đồ đệ thật tốt, định không sẽ lại tái phạm sai lầm như thế này, muội nghĩ sư huynh sẽ không lại so đo đi!"
"Chuyện gì mà náo nhiệt như thế a?" Người tới là một giọng nữ mềm mại, ngữ điệu lưu chuyển ngàn vạn, tràn đầy vui vẻ.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Huyền Dạ nhanh chóng đi qua, thay đổi trước hàn khí, cả người đều phát ra hơi thở vui sướng, trong con ngươi cũng là mừng rỡ cùng tưởng niệm.
Mọi người kinh ngạc, nhìn theo nơi phát ra thanh âm nhìn lại, trong lúc nhất thời ngừng thở, chỉ thấy người đến mũi dọc dừa, môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải vào thời khắc này dáng tươi cười làm người ta hoa mắt, mắt đào hoa khẽ đảo qua, mắt như làn thu thủy, da thịt như tuyết, thân hình thon dài, cái mông bộ ngực sữa, không eo thon nhỏ không bằng một nắm tay, cả người xinh đẹp được không gì sánh được.
Giống như thêm vài năm rèn luyện lại thêm vài phần khí chất, tựa như chín mọng anh đào, chờ ta hái, tư vị nàng động lòng người.
Tô Mộc cười dài nhìn qua Huyền Dạ, ừm, giống như vài năm không gặp lại soái hơn rồi, sau đó nàng nhìn mọi người chung quanh, ngoài ý muốn thoáng nhìn người nằm trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt yếu ớt là Vân Chỉ Hề, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, thất kinh chạy tới.
Huyền Dạ chuẩn bị chào đón Tô Mộc ôm nàng vào lòng, lại trông thấy nàng bỏ qua hắn, cũng không biết làm sao lúng túng buông tay xuống.
Tô Mộc nhìn thoáng qua Vân Chỉ Hề vẫn là rơi xuống nước, tâm xoắn xuýt, không để ý tới phản ứng người chung quanh, xuất ra một viên đan dược cho Vân Chỉ Hề ăn đi, trong lòng một trận sốt ruột.
Nữ tử thanh y bên cạnh trước khi Tô Mộc tới đã được ăn đan dược cứu mạng, giờ phút này chính đầu óc đang phát mộng, đáng tiếc bọn họ chỉ đem một viên đan dược cứu mạng.
Tô Mộc đang đợi, trong giọng nói không khỏi cường ngạnh lạnh lùng làm người ta rùng mình: "Phát sinh chuyện gì?"
Không đợi mọi người trả lời, người trong ngực lại tỉnh.
Tô Mộc cúi đầu vừa nhìn, người kia run run lông mi, mở mắt ra, ở trong đó tràn đầy xa lạ. Tô Mộc thầm kêu, không tốt, thật sự nữ chủ vẫn là đến, cảm thấy không khỏi ủy khuất, khổ sở. Ủy khuất là tất cả mình vất vả sắp xếp đều thành con số không, nội dung vở kịch cuối cùng cũng xảy ra, tránh cũng không tránh được, khổ sở là tiểu cô nương ban đầu luôn ỷ lại mình từ nay về sau sẽ không gặp lại được nữa.
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt trong mắt Tô Mộc mờ mịt hơi nước, nháy mắt một cái, nước mắt liền cuồn cuộn xuống, lập tức liền ôm người trong ngực yên lặng khóc lên.
Chọc cho mọi người chẳng biết tại sao người kia tỉnh, nữ tử lại khóc, nhưng nội tâm lại là thương tiếc.
Mà Huyền Dạ trông thấy Tô Mộc khóc đã cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, tiện tay bố trí cái kết giới, liền ngồi chồm hổm xuống trấn an Tô Mộc, mặc dù hắn trong lòng vẫn không vui, bởi vì Tô Mộc lại vì người kia mà thương tâm.
Sớm biết như vậy sớm một bước cứu người kia, như vậy Tô Mộc cũng sẽ không trông thấy này cảnh tượng mà động lòng, thương tâm.