Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Nam Cung Thuần và Dạ đã đi xa, Tống Giản nằm ghé vào bờ ao phát hiện có một tiếng bước chân khẽ khàng chậm rãi đến gần. Khi ngẩng đầu lên, nàng thấy Thanh Phượng cầm một chiếc khăn mềm mại, cúi đầu nhìn nàng.
"Phu nhân, xin hãy đứng dậy ạ"
Tống Giản ngẩng đầu, trên mặt lại hoàn toàn không hề có vẻ mỏi mệt suy yếu. Nàng nhìn Thanh Phượng, ánh mắt trong trẻo, một chút mơ màng cũng chẳng có, "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Thanh Phượng giơ cao tấm khăn lông che khuất bóng dáng và không nói gì.
Thấy thế, Tống Giản liền hiểu, nếu càng kéo dài sẽ càng xấu hổ. Có nhiều chuyện nếu càng không bỏ trong lòng thì càng không đáng nhắc đến. Nàng vô cùng dứt khoát đứng dậy khỏi ao, dùng một tay cầm lấy chiếc khăn hắn đưa trước mặt quấn quanh người. Thanh Phượng không kịp phòng ngừa liền lơ đãng thấy được xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai trắng muốt của nàng, hắn vội vàng quay đầu đi.
Tống Giản bọc khăn tắm, đi lướt qua hắn. Sau khi nước trên người đều bị khăn tắm rút đi, nàng liền tháo khăn ra, phủ lên mái tóc ướt sũng của mình sau đó khom lưng, cầm lấy bộ đồ mới đặt ở một bên.
Thanh Phượng đứng phía sau nàng, hắn rũ mắt, cố gắng không đưa mắt nhìn đôi chân trắng ngần, thon dài lộ ra bên ngoài của nàng.
Tống Giản mặc chiếc áo trên màu trắng thêu hoa văn bằng chỉ bạc, lại khoác thêm áo khoác đến khuỷu tay màu xanh lục nhạt như dãy núi xa, cả người tức khắc tươi tắn như mầm liễu mới nhú, vô cùng mềm mại.
Nàng xoay người lại, chiếc váy dài xếp ly bó sát phần eo nhỏ nhắn, làn váy khẽ lung lay theo từng cử động, sau đó như thể một cánh hoa ngượng ngùng mà chậm rãi khép lại.
Thanh Phượng quỳ một gối trước mặt nàng, duỗi tay nâng một bàn chân của nàng đặt trên đầu gối mình. Tiếp đến, sau khi dùng một chiếc khăn khác lau sạch nước xong, hắn mới tròng vớ trắng và mang giày thêu giúp nàng.
Tống Giản dừng một chút, cúi đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi, "Vết thương của ngươi rốt cuộc thế nào? Có xử lý chưa? Có mang theo thuốc bên người không?"
Thanh Phượng buông một chân của nàng xuống, sau đó lại nhẹ nhàng nâng chân còn lại lên.
Sau khi rời khỏi suối nước nóng, làm da Tống Giản đã dần dần lạnh lẽo mà lòng bàn tay hắn lại vô cùng ấm áp.
Thanh Phượng thấp giọng nói, "Đã đơn giản rửa qua một chút, chưa kịp thoa thuốc"
Nghe vậy, Tống Giản liền muốn thu chân về, "Vậy đừng chậm trễ thời gian... Thương thế của ngươi quan trọng hơn"
Nhưng Thanh Phượng vẫn nắm chặt mắt cá chân của nàng không chịu buông. Nàng bất đắc dĩ phải mặc kệ hắn cẩn thận giúp mình mang lên chiếc giày thêu còn lại.
"Ngươi chốc nữa vẫn phải ở cạnh ta đúng không? Vậy ngươi lúc nào mới có thể xử lý vết thương của mình đây?"
"Đến khi nào ngài không giữ khoảng cách với ta nữa mới thôi"
"Chỉ cần ta nghỉ ngơi, ngươi liền có thể đi thoa thuốc, đúng không?"
"Nếu phu nhân không muốn nghỉ ngơi cũng không cần cố kỵ ta. Phu nhân nếu đói bụng có thể đến chính sảnh cùng giáo chủ dùng cơm"
"Ăn nhiều hay ăn ít một bữa cũng không có gì khác nhau cả", Tống Giản đứng tại chỗ, suy tư hỏi, "A Tĩnh có nhận được lễ vật chưa?"
"Nhận được", biết nàng muốn biết phản ứng của Nam Cung Tĩnh, Thanh Phượng bổ sung, "Hắn rất vui vẻ"
"Cậu ấy..."
Chỉ là vui vẻ sao?
Nhưng những lời như vậy, Tống Giản lại không thể hỏi trắng ra.
Nàng thở dài nghĩ thầm, chỉ có thể làm hết sức mình và nghe ý trời thôi.
Vào lúc Thanh Phượng cho rằng nàng phải trở về phòng, Tống Giản lại nhìn hắn nói, "Cởi quần áo ra đi"
Thanh Phượng lúc này mới theo bản năng nhìn nàng, kinh ngạc không thôi hỏi, "Phu nhân??"
Tống Giản nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, "Ta giúp ngươi thoa thuốc, ta muốn bảo đảm ngươi được điều trị. Lỡ như chút nữa ngươi lại bị Nam Cung Thuần gọi đi, khi nào mới có thể xử lý vết thương đây?"
"Không cần đâu, sau đó ta có thể tự mình..."
Nhưng Tống Giản không nói thêm nhiều mà tiến lên một bước đứng trước mặt hắn. Nàng duỗi tay luồn vào vạt áo của hắn, vào trong ống tay áo cùng những nơi có thể cất giữ thuốc.
Thanh Phượng chật vật né tránh nói, "Phu nhân!"
"Nhanh lên, Trú", Tống Giản nói, "Hiện giờ Nam Cung Thuần đã trở lại, khắp nơi nhất định đều là ám vệ. Đây là phòng tắm, ta ở chỗ này, bọn họ không biết ta có thay xong quần áo chưa mới không dám đến quá gần... Nhưng chúng ta cũng không thể ở đây quá lâu, như thế sẽ khiến người khác nghi ngờ"
Nghe vậy, Thanh Phượng không tự chủ được dừng giãy giụa. Hắn do dự một chút, cuối cùng từ ống tay áo lấy ra một lọ thuốc trị thương, "Ở đây, phu nhân"
Tống Giản dứt khoát cầm lấy, "Ta có lời muốn nói với ngươi. Ta sẽ vừa thoa thuốc vừa nói, được chứ?"
Thần sắc của nàng vô cùng nghiêm túc, kiên định, khiến trái tim Thanh Phượng không khỏi lại vì kinh hoàng mà nhảy lên thình thịch.
Hắn rốt cuộc không thể nói lời cự tuyệt, vào lúc hắn trầm mặc duỗi tay cởi bỏ dây cột áo trên, ngón tay không khống chế được mà run lên nhè nhẹ.
Khi hắc y đã cởi ra, hắn với nửa người trần trụi đứng trước mặt Tống Giản chỉ cảm thấy toàn thân dường như đều sắp bốc cháy...
Làn da Thanh Phượng rất trắng, là màu trắng nõn nà tinh tế của việc quanh năm suốt tháng kiều dưỡng ở trong nhà. Thân thể hắn thoạt nhìn cũng không có quá nhiều cơ bắp, nhưng không phải ẻo lả, khi không mặc quần áo lại có vẻ gầy guộc, mảnh khảnh.
Làn da hắn săn chắc, tứ chi thon dài, đường cong cơ thể ưu nhã mảnh khảnh, chẳng khác gì một diễn viên múa ba lê vô cùng dẻo dai, uyển chuyển.
Những vết thương do roi quất ngang dọc chằn chịt ở sau lưng, máu còn chưa dừng hẳn, lại vì hoạt động mà vỡ ra khiến phần lưng áo dán sát vào một mảng lớn... Nhưng do áo ngoài màu đen nên không nhìn ra được gì.
Hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, trong đầu không kiềm được lơ đãng nghĩ... Phu nhân sẽ thích thân thể của hắn sao? Xương quai xanh của hắn rất đẹp, eo cũng mềm, chân cũng dài, ngực tuy nhỏ hơn những nữ nhân bình thường nhưng...
Không đúng không đúng! Đó là dựa theo tiêu chuẩn của nữ tử!
Nếu dựa theo tiêu chuẩn của nam tử thì... Thân thể của hắn có phải có vẻ quá mức nữ tính? Vừa không cao lớn như giáo chủ lại không rắn chắc bằng Dạ...
Phu nhân sẽ cảm thấy thật thất vọng, thật chán ghét sao?
Cả tâm trí hắn đều miên man suy nghĩ về vấn đề này. Khi Tống Giản nhẹ nhàng thoa thuốc cho hắn, phần lưng vốn dĩ vì đau đớn mà phá lệ nhạy cảm nên mỗi lần cảm nhận được đầu ngón tay của nàng chạm vào, Thanh Phượng liền sẽ khó có thể khống chế run rẩy.
Nhất thời, hắn thậm chí hoài nghi bản thân phải chăng đang nằm mộng... Phải chăng hắn vào lúc lĩnh phạt kỳ thật vì bị thương quá nặng, hôn mê bất tỉnh, do đó mới xuất hiện giấc mộng như ảo giác này?
"Trú", trong lúc hoảng hốt, hắn thậm chí còn như nghe thấy nàng nói, "Nếu sau này ta không còn nữa... Làm phiền ngươi chăm sóc Nguyệt nhi nhiều hơn"
Thanh Phượng nhất thời chưa kịp có phản ứng, mê mang hỏi, "Phu nhân... Ngài nói gì ạ?"
Tống Giản lại cười nói, "Không có gì. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể hồi phục"
Nàng yên lặng thoa xong thuốc cho hắn, thấp giọng nói, "Ngươi nhất định phải nhanh chóng khoẻ lên, Trú"
...
Tống Giản thay xong quần áo về lại phòng. Nàng ngồi bên cửa sổ, để khi Thanh Phượng chải tóc giúp nàng tránh làm ướt quần áo và chăn giường, nàng sờ sờ bụng, vẫn là gọi thị nữ đến phòng bếp lấy chút điểm tâm để nàng ăn lót bụng.
Nhìn thị nữ lĩnh mệnh mà đi, Tống Giản nghĩ thầm, mệnh lệnh này của nàng sẽ được báo cho Nam Cung Thuần sao? Hắn sẽ vì vậy mà quay lại sớm một chút?
Sau đó nàng lại thấy, khi Thanh Phượng vấn tóc giúp mình, như thể ngồi ở trước bàn có chút nhàm chán nên liền bảo hắn cầm kéo đến đưa nàng, lại bảo hắn đi lấy mấy cuộn vải mới
đến.
Đó là những cuộn vải Tống Giản thích nhất, nàng thích chúng đến độ không nỡ buông tay, nhìn hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới quyết định làm bộ quần áo giết thời gian.
Vào lúc nàng vẽ lên vải những đường sẽ cắt, chẳng bao lâu sau, Nam Cung Thuần thật sự ôm Nam Cung Nguyệt trở về.
Hắn liếc mắt nhìn Thanh Phượng đang cẩn thận vấn tóc cho Tống Giản và ngồi xuống đối diện nàng. Thị nữ kia không biết vì sao cũng đi theo sau Nam Cung Thuần trở lại phòng. Hiện tại, nàng nơm nớp lo sợ đem mấy phần điểm tâm đặt lên chiếc bàn con giữa hai người xong liền vội vàng lui xuống.
Nam Cung Thuần hỏi, "Đói bụng sao không đi tìm ta?"
Tống Giản không ngờ ngay cả chuyện này hắn cũng muốn quản, chỉ có thể hơi mỉm cười nói, "Ta nghĩ giáo chủ có thể đã ăn gần xong, ta nếu đến sẽ quá quấy rầy, nên không bằng một người tùy tiện ăn chút gì đó cho xong"
Nam Cung Thuần không tỏ ý kiến gì với câu trả lời này. Hắn chống mặt, nhìn những ngón tay linh hoạt của Thanh Phượng luồn qua tóc Tống Giản. Khi Tống Giản rũ mắt, buông phấn và cầm kéo bắt đầu cắt vải, hắn liền hỏi, "Ngươi đang làm gì vậy?"
Hắn vừa hỏi, Tống Giản liền lộ ra vài phần xấu hổ, "Chính là... Cảm thấy màu sắc và hoa văn của cuộn vải này rất đẹp, chất vải cũng tốt, ta nghĩ chi bằng may áo khoác cho giáo chủ"
Nam Cung Thuần hơi sửng sốt, "Cho ta?"
"Cuộn vải này cũng đủ làm hai chiếc áo khoác. Ta làm một chiếc, lại làm cho giáo chủ một chiếc, vừa vặn có thể tạo thành một đôi", Tống Giản có chút ngượng ngập nói, "Giáo chủ thấy thế nào?"
Nam Cung Thuần chậm rãi chớp mắt "à" một tiếng, giả vờ trầm ngâm, sau một lúc lâu mới nói, "Không tồi"
"Đó là ta tự đo mình trước", nghe vậy, Tống Giản tức khắc nhoẻn miệng cười, "Số đo của giáo chủ ta không biết, đợi chút có thể giúp ngài đo một chút sao?"
Nam Cung Thuần cao ngạo gật đầu, đồng ý thỉnh cầu của nàng.
Tống Giản liền nói với Thanh Phượng phía sau, "Trú, giúp ta mang thước dây đến đây"
Thanh Phượng đã vấn xong tóc, còn cài thêm một cây trâm hình đoá hoa mới lĩnh mệnh mà đi.
Nhưng không đợi hắn trở về, Tống Giản đã buông kéo đứng lên. Nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Nam Cung Thuần, nhìn hắn mỉm cười duyên dáng gọi, "Giáo chủ"
Bộ dáng nũng nịu yêu kiều kia khiến Nam Cung Thuần trong lòng rung động.
"Hửm?"
Tống Giản cười nói, "Giáo chủ phải ôm Nguyệt nhi cẩn thận nha"
Nam Cung Thuần còn chưa kịp có phản ứng gì đã thấy Tống Giản nhào đến. Hắn theo bản năng bảo vệ Nam Cung Nguyệt ngã về phía sau, đã bị Tống Giản nằm đè lên ghế dài.
Thoạt nhìn nàng chỉ như đùa giỡn mà thôi nên Nam Cung Thuần cũng không tức giận, thậm chí cảm thấy có chút buồn cười... Hai tay nàng chống bên cạnh mặt Nam Cung Thuần, nàng nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn, lại cẩn thận đứng dậy, cũng không thật sự đè lên Nam Cung Nguyệt.
Mặc cho ai nhìn, đều sẽ cảm thấy, đây chỉ là trò chơi đùa tình thú giữa phu thê với nhau mà thôi.
Tống Giản lại thân cận hắn như thế, Nam Cung Thuần trong khoảng thời gian ngắn vui sướng đến độ quên hết tất cả, thậm chí chẳng cảm thấy có gì đó quá đột nhiên hay khả nghi.
Do đó, khi Tống Giản một tay luồn vào ngực Nam Cung Thuần, như chuẩn bị bế Nam Cung Nguyệt đưa cho bà vú để tránh "cản trở" bọn họ, hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Hắn đang muốn đứng dậy theo song trong nháy mắt, điều khác thường đột nhiên xảy ra...
Tống Giản tốc độ cực nhanh bắt lấy cây kéo trên bàn, nàng không chút do dự, mắt cũng không chớp, hung hăng đâm vào xương sườn của hắn.
Thẳng đến khi nàng không chút khách khí rút chiếc kéo nhuộm đầy máu tươi ra, trên mặt Tống Giản vẫn như cũ là nụ cười vô hại, ngọt ngào và dịu dàng kia. Nam Cung Thuần trong khoảnh khắc còn chưa kịp có phản ứng gì về những chuyện đang xảy ra.
"Giáo chủ!?"
Người đầu tiên có phản ứng chính là Dạ...
Ngữ khí của Dạ lần đầu tiên lộ ra sự khiếp sợ. Hắn tựa hồ không thể tin được ngay trước mặt mình, chủ nhân thế nhưng sẽ bị trọng thương đến vậy, trong khi không ai có phòng bị gì.
Tống Giản lập tức chĩa chiếc kéo nhuộm đỏ máu kia ngay vào yết hầu của đứa trẻ trong lòng.
Biết được sự coi trọng của Nam Cung Thuần dành cho Nam Cung Nguyệt, Dạ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thanh Phượng cầm thước dây chuẩn bị xoay người trở về, giờ phút này thấy thế, thần sắc cũng tái nhợt, "Phu nhân!?"
"Ai dám lại đây, ta liền giết nó", đối với hết thảy, Tống Giản đều ngoảnh mặt làm ngơ. Ánh mắt nàng lạnh băng vô tình dừng trên người Nam Cung Thuần, như thể hắn chính là chứng cứ cho việc nàng nói được làm được, "Không tin liền đến thử xem"
Nam Cung Thuần trên cổ gân xanh đều nổi lên, lại không cách nào rống giận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi rít ra tiếng, "Tống! Giản!"
Hắn trừng mắt nhìn nàng, thần sắc đáng sợ như thể muốn đem nàng sống sờ sờ xẻo thành từng mảnh.
Nàng phản bội hắn!
Vào lúc hắn đã quyết định gọi nàng là "Phu nhân"!
Nhưng vì sao chứ? Rõ ràng mới đây không lâu, nàng còn kéo tay hắn, dùng cánh hoa hắn vò nát cùng hắn chơi đùa; rõ ràng khi nàng nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như vậy, thậm chí còn toát ra vẻ ngượng ngùng hiếm gặp; nàng còn nói, muốn được như những đôi phu thê bình thường, làm quần áo cho hắn...
Đó đều là giả? Đều là lừa gạt hắn sao??
Chẳng lẽ, đều là vì khiến hắn buông lỏng cảnh giác??
Ngay cả Nam Cung Nguyệt, nàng đều có thể không chút do dự xem như con tin... Nàng căn bản không hề thay đổi!
Nàng vẫn là một Tống Giản điên điên khùng khùng, thà chết cũng muốn chạy trốn! Chẳng qua sau khi sinh Nam Cung Nguyệt, sự điên cuồng kia bị nàng giấu sâu trong lòng mà thôi.
Nam Cung Thuần che lại miệng vết thương nhanh chóng làm ướt đẫm vạt áo, giọng căm hận hỏi, "Ngươi... vẫn luôn... hận ta sao!?"