Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
"Ngài nhìn như vậy, ai dám làm chứ?"
Tống Giản ngẩng đầu, không cẩn thận chạm phải ánh mắt của hắn. Nàng nhất thời cảm thấy cả người như bị châm chích, vì thế lại cúi đầu xuống.
"Giờ lành sắp qua, trước để sư phụ làm thôi. Nếu ông ta do thuộc hạ của ngài mời đến, chắc chắn có thể tin được"
Nghe thấy thế, Nam Cung Thuần liếc nhìn đối phương một cái, sau một hồi lâu mới chịu thu hồi tầm mắt vô cùng áp bức kia đi. Hắn rũ mắt, dừng trên người Tống Giản.
Vị sư phụ lớn tuổi tức khắc thở phào một hơi, tranh thủ thời gian nhấc dao lên.
Trong tiếng cạo tóc nhẹ nhàng, Nam Cung Thuần nhìn Tống Giản, lạnh lùng hỏi, "Ta thấy ngươi hiện tại không hề sợ ta?"
Tống Giản ngẩng đầu, thông qua sắc mặt phán đoán cảm xúc của hắn, sau đó lại cúi đầu, giọng điệu nhu nhược trả lời, "Sợ"
"Sợ cái gì?"
"...", Tống Giản nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đành phải đưa đẩy nói, "Ngài nghĩ sao?"
Nam Cung Thuần không đáp.
Một lát sau, chờ đến khi âm thanh cạo tóc chấm dứt, hắn mới nói, "Nguyệt nhi vô cùng đáng yêu, chỉ cần ngươi không thương tổn Nguyệt nhi, làm tốt nghĩa vụ mẫu thân, ta sẽ không làm gì ngươi"
Tống Giản có chút lạc đề nói, "Nguyệt nhi trông rất giống ngài"
Nàng hoài nghi Nam Cung Thuần phải chăng có chút khuynh hướng tự luyến.
Nam Cung Thuần tựa hồ không ngờ đến nàng sẽ tiếp lời như thế, "Cái gì?"
"Nguyệt nhi trông rất giống ngài, ngài chắc hẳn nhìn thấy bóng dáng của mình nên mới yêu thương nàng như vậy?"
"Ta sao?", Nam Cung Thuần có chút mới lạ khi nói về con của mình, đối với loại cảm giác xa lạ này, hắn thấy chút khác thường. Phải khựng lại một chút, hắn mới tiếp tục nói, "Nàng giống ngươi sẽ tốt hơn"
Tống Giản nhìn hắn, có chút nghi hoặc hỏi, "Vì sao?"
Sau đó nàng mới hậu tri hậu giác vỡ lẽ, "Vì danh hiệu 'thiên hạ đệ nhất mỹ nhân' ư?"
Thần sắc của nàng đột nhiên lộ ra một chút buồn rầu, "Có lẽ có chút khó"
Nam Cung Thuần tức khắc nhíu mày, "Vì sao?"
"Nếu nàng hoàn toàn giống ta thật ra cũng không vấn đề gì, chỉ là cố tình lại có vài điểm giống ngài", Tống Giản nói, "Ngài xem, ngài chỉ đơn giản đứng ở nơi này nhìn xuống, người khác liền sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích. Nếu Nguyệt nhi cũng giống ngài như vậy..."
Nàng không nói tiếp, chỉ nhìn Nam Cung Thuần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi.
Nam Cung Thuần cả giận nói, "Ta như vậy có gì không tốt?"
Tống Giản nhợt nhạt cười, "Vậy ngài mong Nguyệt nhi lớn lên giống ta để làm gì?"
Vì sợ chọc giận Nam Cung Thuần, nàng nhanh chóng nói, "Thật ra giống ngài cũng rất tốt, bề ngoài của ngài thật tuấn mỹ, nếu giống ngài, Nguyệt nhi sau này nhất định sẽ là một đại mỹ nhân lãnh diễm cao ngạo, chẳng khác gì thiên sơn tuyết liên, trăng sáng trên trời, cao không thể với"
Nam Cung Thuần làm nhân vật chính, đương nhiên có vẻ ngoài cực kỳ đẹp.
Đôi mắt hắn thâm thúy, thời điểm bình tĩnh nhìn chăm chú người khác, đôi mắt đen nhánh kia tựa như có thể hút đi tâm hồn người khác.
Mà Tống Giản làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thoạt nhìn đó là mỹ nhân nhìn thấy mà thương, ôn nhu mảnh mai.
Hơn nữa sau khi Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Thuần liền cảm thấy, nàng có thêm một loại khí chất xuất trần, đạm nhiên.
Chỉ những lúc khẽ cười mới khiến người ta cảm thấy, nàng còn liên quan với chốn hồng trần này.
Thật ra, đó chỉ là vì Tống Giản sống ở thế giới thuần ái quá lâu mà thôi.
Trong công việc, nàng luôn bị nam nhân xem như không khí, cũng quen việc xem bọn họ như không khí. Kết quả hiện tại có chút bệnh nghề nghiệp, cảm thấy nam nhân trên cơ bản đều không quan hệ gì với mình.
Nàng ngay từ khi đi làm liền tự phát hiện, nàng và nam nhân chẳng khác gì hai vật cách điện hoàn toàn bất đồng, sau này cũng quen với việc làm vật cách điện.
Tuy nàng cảm thấy mình hiện tại chắc cũng bị nam nhân coi như không khí nhưng không có nghĩa sự thật cũng là như thế.
Nam Cung Thuần có nhiều phần nhún nhường nàng còn không phải bởi vì nàng có vẻ ngoài đẹp?
...
"Đó hẳn là Tống Giản, Tống phu nhân nhỉ?"
"Thật không uổng được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"
"Nghe nói giáo chủ cực kỳ yêu quý nàng, không chỉ thường xuyên đi đến viện, các loại như long tủy phượng gan, vàng bạc châu báu, danh gia thi họa đều là cuồn cuộn không dứt tặng qua, còn thập phần sủng ái nữ nhi của hai người... Ngươi có từng thấy giáo chủ để tâm ai như vậy chưa?"
"Xem ra vị Tống phu nhân này không thể khinh thường rồi!"
Trong nhóm quan khách, ở một góc khuất, Nam Cung Tĩnh sáu tuổi từ xa nhìn ngắm bóng dáng nhỏ nhắn, mềm mại trong bộ váy áo hồng nhạt đang được nhắc đến kia, suy nghĩ trong đầu lại không hề phức tạp như những người lớn bên cạnh.
Cậu chỉ nghĩ, Tống phu nhân thật xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất dịu dàng.
Nhưng cậu lại không dám phát ra tiếng nào bởi mẫu thân đang đứng ngay bên cạnh. Ngày thường ả đã có chút vui buồn thất thường, tính tình nóng nảy, dù cậu không nói gì cũng không đánh tức mắng. Nếu cậu dễ dàng mở miệng chỉ sợ bản thân cũng không biết, từ nào câu nào sẽ chọc giận mẫu thân.
Nhưng mặc dù đã cẩn thận đến vậy, cuộc đối thoại của những người xung quanh tựa hồ vẫn kích thích đến mẫu thân.
Mà làm con trai của ả, hiển nhiên trở thành nơi phát tiết tốt nhất.
Ả nổi giận đùng đùng, trở tay liền hung hăng tát Nam Cung Tĩnh một cái. Nam hài nhỏ bé không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị đánh không khỏi ngây ngốc chốc lát song sau đó lại rất nhanh rũ mắt, như một thói quen mà tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Mẫu thân cậu vốn là thị nữ của Nam Cung Thuần, sau này ỷ vào vài phần tư sắc, thành công bò lên giường Nam Cung Thuần nhưng rất nhanh đã bị vứt bỏ.
Mặc dù ả sinh cậu là trưởng tử nhưng Nam Cung Thuần dường như đã hoàn toàn quên mất bọn họ, vẫn luôn chẳng quan tâm. Ngay cả cái tên Nam Cung Tĩnh cũng do ả chính mình đặt.
Vì sao chứ...
Vì sao con của ả rõ ràng là con trai duy nhất của Nam Cung Thuần nhưng bọn họ lại không có gì cả?
Mà Tống Giản...
Ả nhớ trước đây mỗi lần nhìn thấy vị này thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này,