Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
"Được", thấy hai bên đã trao đổi ý kiến xong, Tống Giản thở dài nói, "Chúng ta đi thôi"
Thật kỳ quái, một người đến chấp hành mệnh lệnh của Nam Cung Thuần như Dạ, trên đường đi lại luôn không ngừng do dự.
Ngược lại một người "bị bắt mang về" như nàng lại không ngừng đốc thúc tiến trình.
Sự đối lập này có phải càng cho thấy nàng quá mức sốt ruột, ít nhiều lộ chút kỳ quái?
Vào lúc Tống Giản lo lắng Dạ vì nghi ngờ mình nên mới kéo dài thời gian, không ngờ đến, khi hắn biết được việc nàng chuẩn bị làm, hắn lại nói, "Phu nhân..."
"Hửm?"
Nhưng Dạ như thể không biết nên nói gì nên đã dừng lại.
Một lát sau, hắn mới vô cùng khó khăn lên tiếng, "Ban nãy...!ta có làm ngài bị thương ở đâu không?"
Tống Giản hơi nghiêng đầu, hỏi ngược lại hắn, "Ngươi đang nói về thân thể hay là ngôn ngữ?"
"Thân thể"
Tống Giản vô thức khẽ sờ lên chiếc cổ ban nãy bị hắn trong nháy mắt hung hăng bóp chặt, sau đó khẽ cười đáp, "Ừm...!tuy rằng hoảng sợ nhưng so với thân thể, có đôi khi ngôn ngữ càng khiến người khác tổn thương hơn"
"..."
Thấy hắn không có chút kinh nghiệm phản ứng gì với loại tình huống này, Tống Giản bất đắc dĩ nói, "Những lúc thế này, ngươi phải nói thật xin lỗi nha!"
"Thật xin lỗi...?"
Vừa nghe ngữ khí chần chờ kia của hắn, Tống Giản liền biết, Dạ chưa từng học "cách dùng từ sao cho cho phải phép".
Do đó nàng cũng không quá để ý câu xin lỗi kia của hắn, rốt cuộc nó có thành ý hay không, hắn nếu đã nói ra, nàng liền chấp nhận.
"Ta sẽ vì Thanh Phượng, tạm thời tha thứ ngươi"
Nhưng khi vừa nghe nàng vậy, Dạ liền hỏi, "Nếu giáo chủ cũng nói thật xin lỗi với ngài thì sao..."
"Không thể nào", Tống Giản quả quyết nói, "Hơn nữa, cũng đã muộn rồi"
Nghe vậy, Dạ bất giác giải thích thay cho chủ nhân, "Giáo chủ có lẽ đã làm một ít việc khiến ngài cảm thấy rất thống khổ, nhưng ngài ấy thật sự rất xem trọng ngài..."
Tống Giản lập tức cự tuyệt, "Đừng nói những lời như thế nữa, chuyện đó căn bản không có ý nghĩa"
"Vâng"
Thấy hắn đồng ý dứt khoát như thế, Tống Giản lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, sau một trận cãi vã, nàng cảm thấy thái độ của Dạ, so với trước kia...!mềm mỏng hơn rất nhiều.
Ít nhất, lúc trước hắn chưa bao giờ có thái độ nhu thuận, cung kính như thế với nàng
Thật kỳ quái, hắn như thể hiện tại mới thật sự xem nàng là "phu nhân".
Nhưng là vì lý do gì? Không thể nào là vì nàng nói một đống lời chửi bới Nam Cung Thuần với hắn đó chứ?
Hay là vì Thanh Phượng? Nhưng nàng vẫn không chưa có trợ công gì mà?
Ngay vào lúc nàng cảm thấy có chút hoang mang, Dạ bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, "Phu nhân, ban đêm đường núi rất khó đi, ta phải ôm ngài"
Tống Giản sửng sốt một chút hỏi, "Ôm như thế nào?"
"Như thế nào cũng được"
"Vậy...!ngươi cõng ta đi?"
Dạ không nói một lời đưa lưng về phía nàng, quỳ một gối xuống đất.
Tống Giản sau một chốc do dự liền leo lên, ngay sau đó nàng có chút ngạc nhiên phát hiện, một loại người không gì không làm được, cơ hồ thuộc vào một loại sinh vật khác như ám vệ, khi tiếp xúc gần cũng không khác người bình thường là bao.
Bờ vai Dạ rộng lớn, làn da toát ra chút ấm áp, xuyên qua lớp vải đen hơi mỏng truyền đến người Tống Giản.
.
Truyện Mỹ Thực
Cơ bắp sau lưng hắn nảy nở, rắn chắc, rõ ràng rất có sức lực.
Nàng không kiềm được lén chạm vào xương con bướm của Dạ, nhờ cảm nhận từng rung động của nó theo mỗi động tác, nàng dường như mới tin rằng, Dạ cũng là một người đang thật sự tồn tại.
Nhưng đã là con người thì không thể nào có chuyện không gì làm không được.
Một người sống sờ sờ thế này, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đạt đến trình độ "không thể tưởng tượng được" như vậy?
Tống Giản nhẹ giọng hỏi, "Ngươi có thể đi chậm một chút không?"
Dạ ngẩn người, "Vì sao ạ?"
"Ta không muốn nhanh như vậy đã phải gặp lại Nam Cung Thuần"
Nói đến đây, Tống Giản thở dài.
Tuy nói kế hoạch phải quay lại bên cạnh Nam Cung Thuần nhưng với tính cách của người kia, nàng thật sự khó có thể sống chung một chỗ với hắn.
Cụ thể nên thực thi kế hoạch thế nào, nàng còn phải ngẫm lại thật kĩ càng mới được.
Nói vậy, cách trừng phạt tốt nhất chính là gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.
Loại người cường đoạt dân nữ như Nam Cung Thuần, nếu là trước kia, chỉ cần khiến hắn cũng nếm thử tư vị bị người khác cưỡng bách là đủ rồi.
Nhưng hiện tại, cách trừng phạt này đã không thể nào được thông qua.
Mặc kệ là tìm nữ giới hay nam giới đi cưỡng bách hắn, phía xét duyệt tuyệt đối đều sẽ không thông qua.
Sớm biết vậy, trước khi tiến vào thế giới này, nàng nên đi tìm những đồng nghiệp có kinh nghiệm phong phú về thế giới cổ đại, hỏi xem có cách trừng phạt nào đáng giá tham khảo không.
Thông thường nàng đều công tác ở thế giới hiện đại, trừng phạt hay trả thù đều chỉ cần thu thập đủ chứng cứ rồi giao cho cục cảnh sát là được.
Đối với thế giới cổ đại nàng còn chưa đủ kinh nghiệm.
Thế giới cổ đại...!hay thế giới võ hiệp, quan phủ dường như đều quản không được...!
Như vậy, so sánh với thế giới võ hiệp, kết cục thê lương của các nhân vật có thể xem như tham khảo không?
Hủy dung? Mất trí nhớ? Võ công mất hết? Cắt đứt gân tay gân chân trở thành phế nhân? Tự thiến? Bị giết?
Cắt đứt gân tay gân chân dường như không được, quá máu me, bạo lực sẽ không được thông qua.
Hủy dung cũng rất phiền toái, nhẹ thì không đau không ngứa, mà nặng thì...!cũng quá máu me, bạo lực.
Hơn nữa, muốn thực hiện những hạng mục trừng phạt này, cần có hai tiền đề, hoặc Nam Cung Thuần mất hết võ công, hoặc có võ công cao hơn cả Nam Cung Thuần.
Vế sau...!Tống Giản cảm thấy không quá khả thi.
Vế trước, thật ra còn có thể ngẫm lại biện pháp.
Mất hết võ công, nàng lập tức nghĩ đến A Tĩnh có rất nhiều độc dược, như loại độc trước kia, thứ khiến người có nội lực càng thâm hậu trúng độc càng sâu, cũng khá tốt.
Nếu có thể liên lạc với A Tĩnh, sau đó chậm rãi đầu độc Nam Cung Thuần, có phải chuyện đó liền có thể?
A, nhưng đáng giận là hiện tại nàng không thể nào liên lạc được với A Tĩnh, chính ngay lúc cần đến hắn.
Chưa quy hoạch xong kế hoạch công