Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Trên xe ngựa, ngồi trong sự vây quanh của mọi người, Tống Giản tuy cảm thấy vui khi gặp lại được nhiều bạn bè như vậy nhưng nàng cũng không khỏi có chút buồn rầu.
Nam Cung Tĩnh nằm trên đầu gối nàng, như thể trong nháy mắt đã biến lại thành đứa trẻ bất an, lo sợ ngày xưa. Nàng vừa yên lặng vuốt tóc hắn, trấn an tâm tình của hắn, vừa nghĩ, không sao hết, tuy số người bên cạnh nàng đã nhiều hơn nhưng nàng vẫn còn cơ hội.
Một người nếu đã thật sự muốn chết, những người khác cũng không cản được. Bởi vì không ai có thể một ngày 24 giờ, cả năm không ngơi nghỉ trông chừng một người, nhất định sẽ có lúc sơ sẩy.
Nhưng về phần Dạ và Thanh Phượng, nàng có lẽ phải chú ý hơn một chút. Bọn họ là ám vệ, trong việc nhìn chằm chằm ai đó, họ chính là những tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nhưng... Thanh Phượng am hiểu công việc tình báo hơn, còn về phương diện bảo vệ ai đó, đại khái Dạ sẽ mạnh hơn một chút.
Cũng may, hiện nàng còn chưa để lộ ý niệm một lòng muốn chết, hẳn sẽ không gây ra quá nhiều sự chú ý.
Tuy sau khi đọc lá thư Dạ có chút bất an nhưng hắn lại không có chứng cứ cụ thể. Chỉ cần nàng trong khoảng thời gian này che giấu một chút, có lẽ sẽ khiến hắn yên tâm.
Hơn nữa, trong thời gian tới, nàng có lẽ còn có thể tác hợp hắn với Thanh Phượng để dời đi lực chú ý của hắn. Chỉ cần tình cảm của hắn và Thanh Phượng đi vào quỹ đạo, một nữ phụ pháo hôi như nàng sẽ không mấy quan trọng nữa.
Chưa biết chừng, nàng còn có thể tác hợp xong CP phụ này rồi mới đi.
Chỉ còn lại nhiệm vụ cuối cùng tương đối nhẹ nhàng là thoát ly, Tống Giản suy nghĩ hồi lâu, bất tri bất giác thả lỏng tâm tình, nhắm hai mắt lại.
Nhạy bén phát hiện nàng đã ngủ, Nam Cung Tĩnh thật cẩn thận chống người dậy và ngồi bên cạnh nàng, để tránh đánh thức nàng.
Hắn đặt đầu của nàng dựa vào lòng mình, giúp nàng sẽ không đụng vào đâu đó khi xe ngựa bị xóc nảy.
Khi đã tiến vào kinh thành, Vũ Văn Tinh vì phải trả lại đám binh lính cho quan phủ theo lưu trình nên gã đã đi trước một bước.
Thời điểm xe ngựa ngừng trước cửa Văn Nhân y quán, Nam Cung Tĩnh nhẹ nhàng vén màn che cửa sổ lên, nhìn về phía Vân Chử ở bên ngoài xe.
Hắn nhỏ giọng nói, "Phu nhân ngủ rồi, làm phiền đại sư giúp ta vén màn lên để ta ôm nàng ra ngoài"
Nam Cung Tĩnh theo bản năng không tìm Đông Phương Ẩn đang đứng phía còn lại, vì hắn còn nhớ rất rõ thái độ mà phu nhân dành cho cậu vô cùng khác biệt. Nhưng Vân Chử thì khác, y là người xuất gia, thanh danh lưu truyền rộng khắp. Ai cũng nói tính tình y trong sáng, thanh cao, đương nhiên không có uy hiếp.
Nam Cung Tĩnh không biết việc Vân Chử từng trúng tình độc, chỉ cho rằng y gặp chuyện bất bình liền tận tâm tận lực giúp đỡ nên rất có hảo cảm với y.
Vân Chử đương nhiên nghe lời hắn. Y khẽ khàng vén màn xe, Nam Cung Tĩnh bồng ngang Tống Giản lên, khom lưng bước ra. Hắn cẩn thận giẫm lên ghế đạp, cố gắng bước đi mà không gây nên chút rung lắc nào.
Văn Nhân Lạc và Nam Cung Nguyệt đã đứng chờ sẵn ở cửa. Khi nhìn thấy nữ tử tóc bạc trắng đang nằm ngủ say trong lòng hắn, thần sắc căng thẳng của Văn Nhân Lạc rốt cuộc thả lỏng. Nam Cung Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở phào, sau đó bắt đầu tìm kiếm hình bóng của dì Nhạn trong đám đông.
Cuối cùng khi nhìn thấy Thanh Phượng, nàng vội vàng chạy đến, quan tâm nói, "Dì Nhạn, dì đã về rồi!"
Khi Dạ nhìn thấy nàng, hắn hơi sửng sốt. Sau khi do dự một lát, mới cúi đầu gọi, "Tiểu thư"
Nam Cung Nguyệt lại kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, không biết người này vì sao lại trở về theo mọi người.
"Dì Nhạn?", nàng theo bản năng kéo Thanh Phượng tránh xa Dạ, bất an nói, "Người này không phải là..."
Không phải là bộ hạ của Nam Cung Thuần sao?
"Đừng quan tâm đến hắn", Thanh Phượng dùng ngữ khí cứng nhắc đáp, "Chúng ta đi"
Hắn kéo Nam Cung Nguyệt đi vào nhà, cuối cùng bên ngoài chỉ còn lại Đông Phương Ẩn và Dạ.
Làm người đã từng giao thủ với Nam Cung Thuần, trong quá trình chạy trốn sau khi ám sát thất bại, cậu đương nhiên cũng từng giao thủ với Dạ. Trong tất cả mọi người, có lẽ chỉ có cậu là hiểu rõ nhất, điểm cường đại và đáng sợ của người nam nhân này.
Điều này khiến cậu thời thời khắc khắc đều trong trạng thái đề phòng cao độ với Dạ.
Nhưng khi nhìn thấy cậu, Dạ mới nhớ ra mình còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành.
"Đông Phương Ẩn"
Ngữ khí hắn bình tĩnh nhàn nhạt, Đông Phương Ẩn cũng lạnh giọng đáp, "Chuyện gì?"
"Phu nhân có một lá thư muốn gửi cho ngươi"
Vừa nghe thấy việc có liên quan đến Tống Giản, thần sắc vốn lạnh lẽo của Đông Phương Ẩn không khỏi xuất hiện chút sửng sốt.
Cậu nhìn Dạ đi về phía mình, sau đó từ trước ngực móc ra một cuộn giấy được quấn lại bằng một chiếc khăn tay thêu hình hoa lê.
Đông Phương Ẩn do dự duỗi tay ra nhận lấy. Đợi đến khi cậu lại ngẩng đầu lên, Dạ vốn đứng trước mặt đã biến mất.
Nhận thấy hơi thở của hắn đã tiến vào y quán, Đông Phương Ẩn cũng không tiếp tục trì hoãn mà bước vào, cuối cùng đóng cửa lại.
Cậu mở chiếc khăn tay ra, nhìn thấy mặt trên thêu một thanh trường kiếm, bỗng nhớ đến Tống Giản từng nói muốn tặng cậu một phần lễ vật như vậy.
Không ngờ nàng vẫn còn nhớ rõ.
Nghĩ đến đây, thần sắc Đông Phương Ẩn không khỏi mềm mại một chút, khóe môi cũng nhếch lên thành ý cười nhạt.
Nhưng đợi đến khi cậu mở bức thư ra, chỉ mới nhìn được mấy dòng, sắc mặt đã dần thay đổi.
...
Tống Giản thoải mái ngủ đến buổi chiều mới tỉnh.
Sau khi thức dậy, nàng ngồi trước gương chải gọn mái tóc dài, tuy trong lòng cảm thấy tóc dài thế này thật sự có chút phiền phức nhưng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn búi thành một búi tóc đơn giản. Sau đó nàng đẩy cửa ra ngoài, chuẩn bị đến phòng bếp chuẩn bị nước để rửa mặt cho tỉnh táo chút.
Vừa ra khỏi cửa, nàng liền nghe thấy ở phòng bên cạnh tựa hồ có người đang thấp giọng tụng niệm kinh văn, hẳn là Vân Chử.
Trong đình viện, dưới giàn hoa leo, có người nằm trên chiếc ghế bập bênh, còn cầm chiếc quạt hương bồ chậm rãi phe phẩy, như thể đang ngủ trưa, thoạt nhìn vô cùng thoải mái
Nếu từ bộ bạch y kia mà phán đoán, nếu không phải Nam Cung Tĩnh thì chắc hẳn là Văn Nhân Lạc.
Hậu viện truyền đến tiếng múa kiếm như xé gió, Tống Giản tò mò nhìn thoáng qua, quả nhiên là Đông Phương Ẩn lại đang luyện kiếm.
Nàng khẽ cười, đi đến gần hơn một tí mới phát hiện trong phòng bếp cũng có người.
Nam Cung Nguyệt ngồi trước bệ bếp, cẩn thận xem chừng lửa, mà Nam Cung Tĩnh thường thường mở nắp gỗ của chiếc nồi sắt ra nhìn, ngửi ngửi mùi vị bên trong. Xem ra, người ban nãy ngồi dưới giàn hoa chính là Văn Nhân Lạc.
"Các ngươi đang làm gì vậy?", Tống Giản không kiềm được đứng trước cửa, tò mò hỏi.
"Phu nhân!", nghe được tiếng nàng, Nam Cung Tĩnh liền quay đầu, thấy nàng đứng ở cửa, tức khắc mỉm cười, "Bọn ta đang hầm canh gà, ta nghĩ mấy ngày nay ngài nhất định chịu rất nhiều vất vả cho nên phải tẩm bổ thân thể nhiều hơn"
Mà Nam Cung Nguyệt lại nghĩ, vết thương của Thanh Phượng mới lành, cũng phải bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn. Chỉ là, nàng không nói ra suy nghĩ đó mà thôi.
Nàng có chút không biết nên đối mặt với Tống Giản thế nào. Nữ nhân trên danh nghĩa là mẫu thân của nàng, thoạt nhìn tuổi tác chỉ xấp xỉ nàng, điều này khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên đặt Tống Giản ở vị trí nào mới thích hợp.
Nam Cung Nguyệt có chút máy móc đứng lên, nàng nhìn Tống Giản, như muốn nói lại thôi, biểu tình xấu hổ như thể không biết nên xưng hô thế nào mới phải.
Thấy thế, Tống Giản lập tức liền đoán ra sự khó xử của được nàng. Vì thế Tống Giản khẽ cười nhìn nàng, chủ động bắt chuyện nói, "Ta gọi con thế nào thì tốt nhỉ? Nguyệt nhi hay Vân Phương? Con thích tên nào hơn?"
"Vân Phương, gọi con Vân Phương là được"
"Được, Vân Phương. Đây là tên mà Thanh Phượng đặt cho con sao?"
"Vâng..."
"Có hàm nghĩa gì không?"
Thấy thái độ đối phương thân thiện, giọng điệu mềm mại, vô cùng bình dị gần gũi khiến Nam Cung Nguyệt vốn có chút khẩn trương lại bất giác chậm rãi thả lỏng, "Tên đó xuất phát từ bài từ 'Tây Giang Nguyệt', Thế sự nhất trường đại mộng, nhân sinh kỷ độ thu lương/ Dạ lai phong dĩ minh lang, khán thủ mi đầu mấn thượng/ Tửu tiện thường sầu khách thiểu, nguyệt minh đa bị vân phương/ Trung thu thuỳ dữ cộng phong quang, Bả trản thê lương bắc vọng"
"Ôi...", nghe xong bài từ, Tống Giản hơi sửng sốt.
Thông qua nó, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được tình cảm suy nghĩ suốt mười sáu năm qua của Thanh Phượng. Nhất thời tâm tình của Tống Giản không khỏi cũng có chút nặng nề.
Nàng có chút ngượng ngùng cười nói, "Ta vốn còn muốn khen, tên này thật độc đáo, nhưng ẩn ý của nó tựa hồ có chút..."
Đau thương.
"Không sao cả!", Nam Cung Nguyệt cười nói, "Con rất thích cái tên này"
"Thật sao?", nhìn biểu tình của nàng không giống như giả vờ, Tống Giản có chút thở phào nhẹ nhõm, "Con thích thì được rồi"
Tuy đã cố ý nói sang chuyện khác nhưng vấn đề mấu chốt nhất vẫn như cũ không thể né tránh.
Tống Giản nhẹ giọng nói, "Theo lý thì con hẳn nên gọi ta là 'nương'. Nhưng nếu con cảm thấy ngượng nghịu không quen thì cũng có thể gọi ta là 'phu nhân' như A Tĩnh"
Nam Cung Nguyệt có chút rối rắm do dự, lo rằng nếu mình thật sự gọi nàng là "phu nhân", liệu Tống Giản có cảm thấy khổ sở hay không. Nhưng... nếu bảo nàng đột nhiên sửa cách xưng hô, gọi một nữ nhân thoạt nhìn lớn bằng mình, cũng chẳng hề thân quen lắm là "nương", nàng thật sự không mở miệng được.
Nàng thử