Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tống Giản vẻ mặt mờ mịt mở to mắt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng rất nhanh, nàng đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Nam Cung Nguyệt, "Phu nhân tỉnh rồi!"
Nàng nương theo giọng nói nhìn sang, lại thấy Văn Nhân Lạc và Nam Cung Tĩnh vốn đang đứng chung với Nam Cung Nguyệt, tựa hồ đang thảo luận gì đó. Khi nghe Nam Cung Nguyệt kinh hô, hai người cơ hồ đồng thời chạy đến đây.
Văn Nhân Lạc cầm tay nàng lên, bắt đầu bắt mạch, mà Nam Cung Tĩnh như thể dỗ dành trẻ nhỏ mà nói với Tống Giản, "Phu nhân, mở miệng nói 'a', được không?"
Tống Giản, "..."
Ta không muốn.
Nàng sắp tức chết rồi!!
Nàng ngồi dậy, nghĩ đến bản thân chỉ thiếu chút nữa đã có thể thành công rời đi, nàng mím chặt môi, rõ ràng biểu lộ sự bất mãn và tức giận.
Tống Giản hơi hé miệng, phát hiện thanh âm của mình vô cùng khàn đặc, yết hầu vừa nói chuyện liền đau đến nóng rát, "Ai, là ai đã cứu ta hả?"
Một câu còn chưa nói xong, nàng liền không kiềm được ho khan. Nam Cung Nguyệt vội vàng bưng một chén nước trên bàn đến, Nam Cung Tĩnh nhận lấy, chuẩn bị đút cho Tống Giản uống, nàng đã che miệng, khụ ra một bụm máu.
Tình cảnh này thực sự có chút dọa người, Nam Cung Nguyệt sững sờ đứng sau hai vị đại phu, chân tay luống cuống, không biết phải làm sao. Nam Cung Tĩnh sắc mặt tái nhợt, có vẻ cực kì khó coi, nhưng ngữ khí lại càng thêm dịu dàng cùng dè dặt, "Không sao, không sao hết, phu nhân... Ngài cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa..."
Tống Giản không kiềm được tiếp tục ho, cảm giác toàn thân đều bủn rủn, tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn, lần nữa nằm xuống, cơ thể không kiềm hơi cuộn tròn lại.
Văn Nhân Lạc bắt mạch xong nói, "Tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng cần cẩn thận chăm sóc"
Hắn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Tống Giản, trong giọng nói hiếm thấy mang theo chút tức giận, "Còn may sư đệ phát hiện sớm"
Tống Giản tức giận đến mức hai mày nhíu chặt, không kiềm được duỗi tay siết chặt ống tay áo.
Nàng biết ngay mà! Nhất định là hai người họ cứu nàng!
Lúc này biểu tình của nàng tuy có vẻ thống khổ, nhưng trong đó, sự tức giận đối với việc mình không thể được như ý nguyện, cũng vô cùng rõ ràng.
Thấy thế, Nam Cung Tĩnh liền lộ ra vẻ bi thương.
Văn Nhân Lạc nói, "Sau này, Dạ và Thanh Phượng sẽ thay phiên chăm sóc ngươi"
Tống Giản nói, "Là giám thị ta chứ gì?"
"Ngươi nói thế nào cũng được", Văn Nhân Lạc xoay người đi ra ngoài.
Nam Cung Nguyệt nhìn theo bóng hắn, lại nhìn Nam Cung Tĩnh, nàng do dự một chút, theo Văn Nhân Lạc ra ngoài.
Rất nhanh, khi cánh cửa bị đẩy ra, rất nhanh truyền đến âm thanh của những người khác bên ngoài.
Tiếng tụng kinh cầu nguyện trầm tĩnh khẽ ngừng lại, Đông Phương Ẩn tựa hồ túm chặt Văn Nhân Lạc, nôn nóng hỏi, "Nàng thế nào rồi?"
"Đã tỉnh", Văn Nhân Lạc giản lược đáp, "Buông ta ra, ta phải đi sắc thuốc"
Đông Phương Ẩn không dám chậm trễ hắn đi sắc thuốc, chỉ có thể vội vàng đi theo hỏi một câu, "Ta có thể vào gặp nàng không?"
"Vẫn là đừng quấy rầy nàng", lần này là Nam Cung Nguyệt nói, "Phu nhân hiện tại không muốn gặp ai hết"
Nàng quay đầu lại, khẽ nhìn nữ tử nằm trên giường, lại nhìn thoáng qua nam tử ngồi bên mép giường, thần sắc cực kỳ bi ai chiếu cố nàng khiến tâm tình của nàng vô cùng trầm trọng.
Lúc trước nàng nói với Văn Nhân Lạc và Nam Cung Thuần, nàng cảm thấy phu nhân hẳn là bị bệnh trầm cảm.
Người cổ đại đương nhiên không biết cái gì gọi là bệnh trầm cảm, Nam Cung Nguyệt phải tốn rất nhiều công sức mới giúp họ hiểu bệnh trầm cảm là thế nào.
Bởi vậy đối với việc Tống Giản tự sát, hai vị đại phu kiên định tin tưởng, nếu nàng muốn tìm chết là vì bị bệnh, vậy bọn họ nhất định phải chữa khỏi cho nàng.
Nhưng bệnh trầm cảm... Nam Cung Nguyệt nghĩ thầm, bệnh này ở hiện đại cũng đã khó trị hơn nữa còn cực dễ tái phát.
Nàng không thấy lạc quan mấy, nhưng cũng không dám nói ra.
...
Tống Giản cứ như vậy nằm trên giường nghỉ ngơi bảy ngày. Trong khoảng thời gian đó, Nam Cung Tĩnh cơ hồ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, mà lúc hắn nghỉ ngơi, nàng chỉ cần động đậy một chút thôi, Dạ liền sẽ lập tức xuất hiện.
Tống Giản bực mình nói, "Ta muốn đi vệ sinh"
"Vậy để ta đánh thức tiểu thư"
"Không cần, đã trễ thế này, ta không muốn quấy rầy nàng"
Dạ trầm mặc trong chốc lát, "Vậy ta đi đánh thức Thanh Phượng"
Tống Giản không kiềm được kháng nghị, "Thanh Phượng là nam tử!"
Dạ đáp, "Chúng ta có thể xem hắn không phải"
Tống Giản, "???"
"Ngươi nói Thanh Phượng như vậy không khỏi có chút quá đáng...", nàng cố gắng thuyết phục, "Không cần, ta một người đi là được"
"Như vậy, nếu đã không có gì khác nhau...", Dạ bình tĩnh nói, "Để ta giúp phu nhân đi"
Tống Giản, "..."
Không có gì khác nhau? Cái gì không có gì khác nhau?
Nàng cảm thấy logic cùng kết luận cuối cùng của cuộc đối thoại này có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ. Mà sau khi bị giám thị bảy ngày không chút khe hở như thế, Tống Giản rốt cuộc có chút không chịu nổi.
"Ta muốn được ở một mình"
Nam Cung Tĩnh là người đầu tiên bị đuổi ra ngoài, nhưng cả gian phòng nhìn như chỉ có Tống Giản cũng khiến nàng thấy nôn nóng bất an.
"Dạ?"
"..."
Nàng giả vờ suy yếu nói, "Ta muốn uống nước"
"Vâng"
Khi thấy hắn đã học được cách giả vờ bản thân không tồn tại, Tống Giản liền lạnh lùng nói, "Ta biết ngay là ngươi đang ở đây mà"
Dạ, "..."
Nàng cảm thấy ngọn lửa giận trong lòng bị nghẹn đến quặn đau.
"Ngươi cũng gạt ta!"
Thấy nàng ôm ngực, thần sắc uể oải, Dạ tức khắc chân tay luống cuống, "Phu nhân..."
"Bỏ đi...", Tống Giản chỉ thở dài, biết trách tội hắn cũng không có nghĩa lý gì, cứ thế nằm xuống vùi đầu ngủ.
Nhiều ngày nay, toàn thân nàng đều không có sức lực, đi cũng không được xa. Vốn muốn thêu thùa nhưng vì không ai dám cho nàng kim chỉ nên nàng chẳng có việc gì để làm.
Thỉnh thoảng Vân Chử sẽ đến đây giảng kinh cho nàng nghe, có vài câu chuyện về Phật giáo rất thú vị, nhưng nghe được một lát, nàng sẽ không kiềm được thiếp đi.
Ngoại trừ chuyện này, một ngày của nàng cũng chỉ còn lại việc uống thuốc.
Thuốc kia cực kì đắng, nhưng việc càng khiến nàng đau khổ chính là, dù nàng có một nốc cạn còn không thể xem là kết thúc. Không biết hương vị kia là gì, thế nhưng sẽ có vị ngọt sau vị đắng, lần nữa nhảy lên cổ họng, dù cố thế nào cũng không đè xuống được, chỉ khi uống xong hết mới có thể khó chịu nôn ngược ra.
Đôi khi, nhìn bọn họ bị mình hành hạ như vậy, trong lòng Tống Giản cũng rất áy náy.
Cho nên...
Nàng khó chịu nói, "Cớ gì lại muốn cứu ta?"
Văn Nhân Lạc mặt không đổi sắc dùng khăn tay lau sạch đồ dơ bên môi nàng, lại đút nước trà cho nàng súc miệng, cuối cùng đưa một viên mứt hoa quả sang.
Tống Giản nằm ở mép giường, không chịu ngẩng đầu. Mái tóc bạc sáng rực rơi rụng trên vai, chẳng khác gì tuyết. Nhưng trong ngày hè, tuyết sao có thể trường tồn?
Thấy thế, hắn đáp, "Nếu ngươi cảm thấy áy náy, phải tiếp tục sống"
"..."
Tống Giản cảm thấy cực kì bất đắc dĩ nhưng lại không dám nói "Không".
Ăn ngay nói thật, bọn họ khẳng định sẽ càng thêm cảnh giác, nhưng mãi không thể rời khỏi thế giới này lại khiến Tống Giản nôn nóng không thôi.
Trong một câu chuyện, kỳ thật theo lý mà nói, trước khi toàn bộ nhân vật chưa tử vong hết thì không thể xem là thật sự kết thúc.
Nhưng tiếp theo sẽ có vô vàn điểm mấu chốt.
Ví dụ như trong truyện cổ tích, sẽ luôn kết thúc sau khi công chúa và hoàng tử kết hôn, dùng câu "từ đây, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi" làm câu kết.
Nhưng nếu hoàng tử và công chúa đều còn sống, thế giới của họ đương nhiên sẽ không kết thúc như vậy. Mà cuộc sống sau khi kết hôn, có thể hài hòa mỹ mãn cũng có thể gà bay chó sủa.
Nếu nhân viên công tác không thể nhắm chuẩn điểm mấu chốt, rời đi ngay tình tiết "kết hôn", liền sẽ bị cuốn vào câu chuyện mới, bỏ lỡ thời cơ có thể xin rời đi. Như vậy, người đó chỉ có thể chờ đến khi một điểm mấu chốt khác xảy ra mới có thể lần nữa xin rời đi... Đó chính là phải làm hai phần công tác nhưng chỉ lấy được một phần lương.
Hà tất tự mình gia tăng lượng công việc chứ!
"Tiếp tục sống", nói ra thật nhẹ nhàng làm sao!
Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Giản chỉ cảm thấy trong lòng trào ngập ác niệm và lửa giận. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, một ngụm cắn lấy viên mứt Văn Nhân Lạc đưa tới bên miệng, bao gồm cả đầu ngón tay của hắn.
Nàng oán hận nghiến chặt răng lên ngón tay hắn nhưng lại không dám quá mức dùng sức. Cho nên nàng đành trước ngậm lấy viên mứt, xua tan vị đắng trong miệng, lại cảm thấy sự khắc chế vừa làm liền dừng này, thật sự khiến người khác khó có thể cam tâm.
"Ngươi vì sao muốn cứu ta?", mứt hoa quả hòa tan trong miệng Tống Giản, chảy ra vị ngọt thoang thoảng. Tuy ăn ngon thật nhưng vẫn không tiêu tan sự buồn khổ trong lòng nàng, "Ngươi không phải vẫn luôn chờ sau khi ta chết có thể giao thi thể cho ngươi sao?"
Văn Nhân Lạc cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay bị nàng cắn hồi lâu, mới dùng khăn tay chậm rãi lau sạch sẽ.
Hắn đáp, "Ta không cần thi thể tự sát"
Tống Giản hỏi, "Có cái gì khác nhau chứ?"
Văn Nhân Lạc chậm rãi nói, "Thi thể tự sát, mỗi ngày nhìn, đều sẽ