Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
"Phu nhân... Tống phu nhân..."
Tống Giản nghe thấy một thanh âm quen thuộc, tựa hồ đang run rẩy gọi mình. Khi ý thức còn đang mơ hồ, nàng cảm giác có ai đó do dự đặt tay lên vai nàng, dùng sức lực cực nhỏ lay lay mình.
"Phải dùng cơm trưa rồi, phu nhân..."
"Ừm..."
Tống Giản mở to mắt liền thấy Nam Cung Tĩnh đang đứng trước mặt với vẻ co rúm, bất an. Và bên người cậu hiện tại đang đứng một bóng dáng cao lớn, cũng là nguồn cơn khiến Nam Cung Tĩnh hoảng loạn như thế.
Nam Cung Thuần đứng đó, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Tống Giản theo bản năng kinh ngạc một chút sau đó lại thả lỏng người, xoa mắt ngồi dậy.
"A Tĩnh, con tan học rồi?"
"Dạ"
Tống Giản quan tâm hỏi, "Cảm giác thế nào?"
Nam Cung Tĩnh chớp chớp mắt, nhào thẳng vào lòng nàng.
Tống Giản tức khắc bật cười sờ đầu cậu. Lúc này nàng mới nhìn Nam Cung Thuần đang đứng một bên, có chút ngượng ngùng hỏi, "Giáo chủ đến được bao lâu rồi ạ?"
"Không lâu lắm"
"Ngài vẫn luôn đứng đây nhìn ta sao?"
"Được vài phút"
Tống Giản khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen rối tung, xoã dài trên phần vai áo có chút trễ xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mềm mại. Trên gương mặt thanh tú đẹp đẽ kia, hai má trắng như ngọc nổi lên vài phần đỏ hồng tự nhiên. Bởi vì còn có chút buồn ngủ nên ánh mắt mang theo vài phần mê ly. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thoạt nhìn không chút phòng bị.
Nam Cung Thuần nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, bộ dáng lười biếng mị hoặc tựa hải đường xuân ngủ chưa đủ kia, làm hắn không khỏi khẽ nheo mắt. Đột nhiên, hắn liếc mắt nhìn Nam Cung Tĩnh đang trốn trong lòng Tống Giản, thần sắc dần lạnh nhạt, "Một nam nhân suốt ngày trốn trốn tránh tránh trong ngực nữ nhân còn giống cái gì!"
Nghe vậy, thân thể Nam Cung Tĩnh run lên, sau đó hoang mang, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Tống Giản.
Nam Cung Thuần lại nói, "Đi vào!"
Nam Cung Tĩnh bất an lại sợ hãi nhìn về phía Tống Giản, khi thấy nàng khẽ gật đầu, cậu mới chạy vào phòng.
"Giáo chủ", thấy Nam Cung Thuần vẫn đứng trước mặt mình không có vẻ gì muốn rời đi, Tống Giản có chút xấu hổ sửa sang lại áo ngoài có chút lơi lỏng, sau khi dần ổn định cảm xúc, nàng vô cùng thoải mái vươn một tay về phía Nam Cung Thuần, "Có thể đỡ ta một chút không?"
Ánh mắt của Nam Cung Thuần không khống chế được mà dừng trên người nàng. Khi nghe nàng nói thế, hắn liền duỗi tay kéo nàng lên. Khi cảm nhận được làn da mềm mại, nhu nhược không xương, trái tim hắn liền ngứa ngáy khó nhịn. Tay hắn không khỏi càng thêm dùng sức nắm chặt nàng.
Tống Giản cảm nhận được sức lực của hắn, chẳng khác gì núi lửa sắp phun trào, không khỏi có chút luống cuống.
Nàng nương theo sức hắn đứng lên, nhưng có thể là do Nam Cung Thuần không khống chế tốt sức lực, khiến nàng suýt chút nữa liền ngã vào lòng hắn. Còn may Tống Giản phát hiện được nên đã vững vàng trụ lại.
Phù...
Căn cứ theo giả thiết, nếu nàng thật sự ngã vào lòng hắn, tuyệt đối sẽ bị Nam Cung Thuần ghét bỏ đẩy ra, không chừng còn sẽ bị cho rằng nàng cố ý làm vậy. Như thế sẽ thực xấu hổ.
Nhìn mỹ mạo Tống Giản gần trong gang tấc, thần sắc lại dịu dàng nền nã như vậy khiến cánh tay Nam Cung Thuần theo bản năng liền muốn đem nàng ôm vào lòng. Nhưng sau khi đứng thẳng người, khung thêu ban nãy đặt trên bụng Tống Giản lại rơi xuống đất.
Nàng không phát hiện được động tác của Nam Cung Thuần, vội vàng cúi người nhặt lên. Nam Cung Thuần chỉ có thể đem tay huơ huơ một chút sau đó làm như không có việc gì thu trở về.
Hắn kiềm nén sự xao động chẳng khác gì bị lông chim quét qua trong lòng mà hỏi, "Ngươi đang thêu cái gì?"
Tống Giản khẽ cười đáp, "Rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện thêu chơi thôi"
Nàng đặt lại khung thêu lên ghế nằm, nhìn về phía Nam Cung Thuần hỏi, "Hiện dùng cơm trưa sao?"
"Ừm"
"Ngài gặp Nguyệt nhi chưa?"
"Rồi", nói tới đây, hắn tức khắc có chút bất mãn, "Tại sao ngươi không bồi bên cạnh Nguyệt nhi?"
Tống Giản nhìn hắn nghĩ thầm, nếu gia đình ai cũng có người như ngươi, cảm tình giữa hai mẹ con có thể tốt mới là lạ.
"Nàng ngủ trong phòng sẽ thoải mái hơn"
Nam Cung Thuần không vui nói, "Ngươi hình như còn xem trọng Nam Cung Tĩnh hơn cả Nguyệt nhi"
Tống Giản muốn nói lại thôi.
"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, Nguyệt nhi là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời sao?"
Cái loại fan cuồng này.
Tống Giản khẽ gật đầu, không muốn tiếp tục cãi nhau với hắn, "Được rồi, sau này ta sẽ chú ý"
Nhưng Nam Cung Thuần vẫn nhìn nàng, như thể nhất định phải được đến một đáp án.
Tống Giản thở dài nói, "Giáo chủ, ngài mong người khác gạt mình sao?"
"Ý của ngươi là, nếu ngươi thừa nhận Nguyệt nhi là đứa bé đáng yêu nhất chính là đang gạt ta?"
"Đúng vậy"
Nam Cung Thuần cảm thấy Nam Cung Tĩnh dường như đã chiếm mất sự quan tâm vốn dĩ thuộc về Nam Cung Nguyệt, hắn nhíu mày, giọng điệu có phần sắc bén hỏi, "Thế ngươi cho rằng ai mới là người đáng yêu nhất?"
Tống Giản lập tức lấp lửng quanh co trả lời, "Ta cảm thấy, người nào cho rằng Nguyệt nhi đáng yêu nhất trên thế giới này mới là người đáng yêu nhất"
Nam Cung Thuần sửng sốt một chút, "Ngươi nói ai?"
Tống Giản dịu dàng mỉm cười đáp, "Là ngài đó"
"Không thể hiểu được!"
Trong thế giới cổ đại, số đông hẳn không tiếp thu lắm việc khích lệ nam nhân là "đáng yêu".
Nhưng mặc kệ thế nào, tạm thời Tống Giản không còn bị Nam Cung Thuần tiếp tục dây dưa vấn đề này.
Hơn nữa cứ nói cổ đại cổ đại thế này lại khiến nàng đột nhiên muốn ăn bánh Le Castella* là sao...
(*Một hãng bánh của Đài Loan, tên gốc là hương vị bánh cổ đại)
Có thể do bị hai từ "đáng yêu" của Tống Giản làm sởn tóc gáy - một từ bất tri bất giác cũng đã là một từ cổ, khi Nam Cung Thuần lưu lại dùng cơm trưa không nói một lời.
Hắn không nói gì, những người khác cũng không dám lên tiếng, nhất thời, trong phòng một mảng áp lực, tĩnh mịch.
Thẳng đến khi hắn nói "đưa Nguyệt nhi cho ta", Tống Giản mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn.
Nàng thấy khi Nam Cung Thuần trêu đùa nữ nhi mặt mày đều trở nên nhu hòa. Nam Cung Tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua họ, như thể bị bỏng mà nhanh chóng rũ xuống tầm mắt.
Thật là tạo nghiệt mà!
Tống Giản nghĩ thầm, đơn giản một chút, không khí gia đình không thể đơn giản một chút sao?
"A Tĩnh, ăn no rồi à?", nàng nhỏ giọng hỏi. Nam Cung Tĩnh sợ hãi hướng nàng gật đầu.
Thấy trong chén cậu quả thật đã sạch sẽ, Tống Giản nghĩ thầm, nếu cháu trai trong thế giới hiện thực của nàng có thể ngoan bằng nửa phần đứa nhỏ này thì tốt rồi.
"Trước đi ngủ trưa một chút, buổi chiều còn phải tiếp tục học với tiên sinh đấy"
Nhưng Nam Cung Tĩnh lại sợ hãi nhìn về Nam Cung Thuần đang ngồi ở đầu bàn bên kia, không dám đứng dậy.
Nam Cung Thuần rõ ràng nghe được những gì Tống Giản nói nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ, thong thả ung dung gắp một