_" Tại sao lại như vậy ?" Hoàng Vi Việt bật dậy,chạy ra phía ngoài ,nhìn xuống lôi đài bị tàn phá đổ nát tới san bằng,nơi đó cách nhau ở hai đối cực một người thân khoác áo trắng,một người lại là màu đen,cả hai đều bị trọng thương,một chút linh khí cũng không còn. Thiếu nữ áo trắng đúng là Lan Băng Băng,cả người y phục đã bị nhuộm đỏ bởi máu. Người còn lại là Hạ Vũ,quần áo đã bị chưởng phong tàn phá đến không ra hình dạng,lộ ra da thịt toàn vết thương. Bất quá dù nhe thế,cả hai vẫn rất kiên quyết,nửa nằm nửa ngồi nhìn chằm chằm đối phương
_" Ngươi nghĩ ai thắng?" Thiên Kiếm Kì nhau mày hỏi. Lịch Thừa Bằng vẫn mặt vui vẻ rạng rỡ,tựa như đi xem thi đấu bình thường một dạng,người dưới kia không phải là sư đồ của hắn. Chậm chạp nửa ngày mới rì rì nói
_" Người khôi phục linh khí trước sẽ là người thắng thôi. Tuy nhiên, ta biết trưởng môn định làm gì,ta cũng đồng ý với cách làm đó."
Nói rồi,Lịch Thừa Bằng quay sang mặt đối mặt với Thiên Kiếm Kì. Hai người đều nhìn thấy trong mắt nhau suy nghĩ,dù gì cũng là sư huynh đệ cả ngàn năm rồi,tuy nhiên vẫn có ngoại lệ...
Hoàng Vi Việt ngồi bên,nhìn hai người nói chuyện mà không hiểu được gì
_" Hai người là nói cái gì vậy,còn chưa phân thắng bại mà "
Thiên Kiếm Kì quay lại nhìn Hoàng Vi Việt ,trong đó lướt qua sự khinh thường một cái rồi biến mất như chưa từng tồn tại quá kể cả ngươi chú ý cũng không thể thấy rõ được. Hắn cũng không đáp trả mà đứng lên,đi về phía lan can,nhún chân một cái bay lên trên không trung,dùng pháp thuật phóng to lời nói
_" Trận đấu này bất phân thắng bại,cho nên giải thưởng quán quân sẽ chia đều cho cả hai..."
Lời nói của Thiên Kiếm Kì vang vọng toàn trường, ngay sau đó dậy lên các lời thì thầm
_" Gì mà bất phân thắng bại vậy..."
_" Trận đấu còn chưa kết thúc mà..."
Thiên Kiếm Kì trên cao nhìn xuống,mặt uy nghiêm,phóng thích ra thần thức,chèn ép tất cả mọi người
_" Ai có ý kiến gì sao ?"
Tất cả mọi người im bặt,một lời cũng không dám thốt ra. Thủ Thần Kì đỉnh phong tỏa ra thần thức khiến cho họ tim đập chân run,mặt mày trắng bệnh cả ra,ai còn dám ý kiến chứ.
Hạ Vũ nửa nằm nửa quì,nghe Thiên Kiếm Kì nói vậy,mạnh mẽ ngẩng đầu,đang định nói gì thì bị một bàn tay bắt lấy. Nàng quay lại thì thấy gương mặt quen thuộc của Lăng Vân,hắn lắc đầu,sau đó mắt nhìn sâu vào nàng,ý bảo không nên
_" Huynh có ý gì vậy,tại sao bảo muội không phản đối chứ. Trận đấu đã đến bước này,muội đang có lợi thế,không lâu nữa sẽ đem quang năng tụ đủ,chắc chắn sẽ đem Lan Băng Băng đuổi xuống lôi đài..." Hạ Vũ trợn mắt,truyền âm cho Lăng Vân,sau đó cố sức vùng tay khỏi hắn
_" Muội nghĩ muội thắng được Lan Băng Băng sao ?"
Lời này làm Hạ Vũ đang cố sức khựng lại. Đây cũng là câu hỏi theo nàng suốt từ khi biết bản thân xuyên không vào nhân vật phụ. Bản thân vẫn luôn cố gắng,nghĩ lấy sự cố gắng bù đắp tất cả,dù theo đúng nguyên tác mọi chuyện đều sẽ xảy ra,nhưng không phải dù ít dù nhiều mọi thứ cũng đã thay đổi sao. Giống như lúc này đây,vốn dĩ như nàng đọc," Hạ Vũ " hẳn là đã tàn tệ như nàng lúc này,còn Lan Băng Băng phải cao cao tại thượng trên cao nhìn xuống chứ không phải là vô lực ngồi phía kia. đây