Hạ Vũ lục tục theo sau Hạ Vân cùng đi vào.Chưởng quầy dẫn dắt hai người vòng quanh đi lại thật lâu, đi thẳng rồi rẽ ,lại đi thẳng lại rẽ, này xoay nàng tâm hồn nhất loạn,tựa như bước vào mê cung một dạng vậy,bèn quay sang phía Hạ Vân
_" Ca,đây không phải là mê cung chứ ?"
_" đây là trận pháp"
Hạ Vân giải thích nhường nàng giật mình,trong lòng lại một mảnh vui sướng,có trận pháp bảo hộ nhất định là vật cũng không kém nơi nào. Cùng lúc ấy,chưởng quầy đi cách đó không xa,nghe Hạ Vân đối với trận pháp có chút sở quen,càng nhận định đôi huynh đệ này có xuất thân bất phàm. Phải nói trận pháp đòi hỏi sự ngộ tính rất cao,ngộ tính càng cao trận phâp làm ra sẽ càng siêu cấp bấy nhiêu,đây cũng chính là điều vừa lợi,vừa hại của tu sĩ tu luyện cái này. Trên thế giới này,mọi người cùng có sở hiểu gần như nhau nhưng cái gì hiếm lạ mới có thể thành quí,ngươi sẽ không có gì khác biệt nếu ngươi làm thứ mà mọi người đều làm.Vì vậy,tu sĩ có thể tu luyện trận pháp nhưng phần lớn đều sẽ cấp bỏ bởi thời gian bỏ ra tương đối nhiều trong khi kết quả lại không cao,vì thế một ít cao giai trận pháp rất được hoan nghênh.Mà lúc này hắn nghe đôi huynh đệ nói chuyện có thể khẳng định tên tiểu tử kia đối với trận pháp cũng có chút thành tựu,không thế cũng sẽ chỉ như kia nha đầu cho đây là mê cung bình thường thôi.
Chưởng quầy dẫn hai người đến một khúc thì dừng lại,nơi đây có hai người đang đứng gác
_" Đến đến,ta chỉ có thể đưa hai vị tới đây thôi,tiếp theo đây sẽ là hai vị này đưa tiếp"
Hạ Vũ thật không thể nào không tán thành với cách quản lí bảo vật ở nơi này,tầng tầng lớp lớp,một con kiến cũng không lọt,điều này cũng giải thích vì sao Bảo trân các lâu nay cũng chưa lùm xùm vì mất cắp.Chưởng quầy kia nàng nhìn không tới tu vi,có lẽ đã trúc cơ đi,lại tới nơi đây hai người có lẽ tài năng cũng kết đan,đây cũng không phải củ cải nha,cái này khẳng định phía sau vật càng bất phàm
_" Hai vị theo ta"
Một người lạnh tanh nói,hướng về hai người Hạ Vũ,mắt liếc cũng không thèm liếc,đây hiển nhiên là phong phạm của cường giả đối với những kẻ thấp giả hơn.Nếu ở hiện đại dù sản phẩm của ngươi tốt đến đâu mà thái độ với khách hàng không tốt thì sinh ý cách ngươi rất xa a,nhưng ở nơi này nói ngược,ngươi tu vi đê hèn bị hắn tùy ý bóp chết trong tay,làm gì còn tài năng phản kháng,lại nói pháp bảo quí giá,khả ngộ không thể cầu,bỏ qua có khi sẽ không bao giờ thấy lại.Càng nghĩ Hạ Vũ càng mong muốn nhanh chóng cường đại,không phải vì thù gia tộc,cũng không phải nữ chính,bây giờ động lực là chân chính từmình mà ra,nàng muốn sống một cuộc sống thoải mái,không cầu đứng trên tất cả,chỉ cầu có thể bảo hộ bản thân,không bị ai khinh rẻ. Lúc này,nàng thật sự muốn cường đại,phải cường đại hơn nữa
_" Mau ngồi xuống tĩnh tu,nhanh nhanh"
Hạ Vũ nghe thấy Hạ Vân nói vậy,vội vội vàng vàng khoanh chân tiến vào trạng thái nhập thiền,thần thức tiến nhanh vào trong bảo tháp " sóng lửa nhiếp nhân". Tới đây,nàng thật không ngờ mình đã phá vỡ cửa ải " nhân" trong phâp quyết,nhìn các dòng chữ sinh soou biến đổi Hạ Vũ không ngậm nổi mồm.Thì ra bốn chữ " "sóng","lửa","nhiếp","nhân" không phải là chân thực pháp quyết mà chỉ giống như một ổ khóa,chỉ khi nào tu sĩ ngộ đạo ra được ẩn tình phía sau con chữ kia mới có thể đến được truyền thừa chân chính. Thật không thể nào không nói người xưa nói đúng,ngoại trừ thể chất,ngoại lực,kiên trì,góp phần vào thành công còn có một chút may mắn,ở nơi đây may mắn chính là tinh thần lực cùng ngộ tính.
Hạ Vũ nhìn các chữ trên thạch thất,đây quả thật là bắt được bảo,nó ghi lại các tính cách,tâm lí,tình huống cùng cách ứng xử trong cuộc sống cũng như chiến đấu.Đây thực sự là bảo bối,ai biết ngươi cần bao lâu mới rút ra được vài cái kinh nghiệm đâu,nói không quá,đây đọc một lần cũng rút cho ngươi năm mươi năm chinh chiến lao khổ.Đọc các kí tự trên thạch thất,nàng khả thấy người để lại truyền thừa thật yên bác,kiến thức từ đông tây kim cổ,từ tu luyện tới cách đối nhân xử thế. Nàng cảm tưởng thấy như mình được tới tay một vị quân sư am hiểu mọi thứ vậy. Và ngạc nhiên hơn nữa những thứ Hạ Vũ đọc qua sẽ lập tức biến mất không