Dịch: Nhị Gia"Yên Nhiễm, sau này vẫn là ít ăn những thức ăn phàm tục này đi, dù sao nó sẽ sinh ra tạp chất, chờ sao này có chút điểm cống hiến thì ăn linh thực đi." Chỉ Dao khó được như thế thao thao bất tuyệt, hiển nhiên có vẻ lo lắng đến việc tu hành của Yên Nhiễm.Lý Yên Nhiễm ngẩng đầu lên, còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy một tiếng cười lạnh.Chỉ Dao nghiên đầu, thì thấy có ba cô gái cũng mặc quần áo ngoại môn đang đứng trên lối đi, và cô gái dẫn đầu nhìn cô với ánh mắt mỉa mai.“Ôi này, người ta nhưng là đệ tử Dạ gia, làm sao có thể quan tâm đến những món ăn tầm thường này? Lý Yên Nhiễm ngươi cũng không biết xấu hổ dẫn người ta tới đây.” Tề Lan Khê nhìn về phía Lý Yên Nhiễm trào phúng nói.Lý Yên Nhiễm đột ngột đứng dậy, mặt đỏ bừng, cô chỉ vào Tề Lan Khê và nói: “Chỉ Dao không phải loại người này!” Cô ấy nói xong đã rơi nước mắt.Tề Lan Khê bĩu môi, cô không hiểu nổi tính cách động một chút là ch ảy nước mắt của Lý Yên Nhiễm.“Đi thôi.” Chỉ Dao đứng dậy, đưa khăn tay cho Yên Nhiễm và kéo cô ra khỏi thiện đường.
Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nhìn tới Tề Lan Khê một cái.Thấy hành vi của Chỉ Dao, Tề Lan Khê tức giận đến ngực phập phồng, chỉ vào lưng Chỉ Dao, nhưng không thể thốt ra một câu trọn vẹn.Trong thiện đường."Chậc chậc chậc, tiểu sư muội bây giờ đều lợi hại như vậy sao? Hôm qua mới nhập môn, hôm nay đã là Luyện Khí tầng một rồi?" Lý Trạch Nguyên sau khi xem trò hề có chút hứng thú nói.“Không phải sao, người ta từ đầu đến cuối đều không để ý tới tiểu sư muội kia.” Thạch Tề phụ hoạ nói.“Tấn sư huynh, huynh có nghĩ vậy không?" Lý Trạch Nguyên chọc bả vai Tấn Lê.Tấn Lê chỉ liếc hắn một cái, sau đó liền vùi đầu vào tiếp tục ăn cơm của mình.
Thấy vậy, Lý Trạch Nguyên cảm thấy không thú vị nữa.Ở cửa phòng.Chỉ Dao lúng túng nhìn Yên Nhiễm, nàng chưa bao giờ là người giỏi đối nhân xử thế chứ đừng nói đến cách an ủi người khác, chỉ có thể khô khan nói: "Chuyện xảy ra vừa rồi ngươi cũng đừng