Dịch: Nhị GiaNgày thứ hai, Chỉ Dao tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao ba tấc.
Ngồi dậy, sảng khoái vươn vai một cái, Chỉ Dao bèn đi xuống lầu.
Vừa đi đến cửa nàng liền nghe thấy tiếng cãi nhau dưới lầu.
“Ha ha ha, không ngờ nơi này lại có người tuyệt sắc như vậy, mĩ nhân chi bằng ngươi đi theo ta đi, ngươi nghĩ sao?” Một âm thanh khinh khỉnh truyền tới, khiến Chỉ Dao chỉ nghe thôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn.
“Ngươi đi làm sạch cái miệng của ngươi cho ta!” Tiếp theo là giọng nói đầy phẫn nộ của Tư Nhược Trần.
Chỉ Dao nghe vậy kinh ngạc, chả lẽ lại có tên mù nào dám chọc vào Hạ Thất Nguyệt.
Nghĩ tới là muốn xem ngay, nàng bèn nhanh đi xuống lầu.
Vừa xuống đến lầu một, liền nhìn thấy Thất Nguyệt mặt không cảm xúc ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ thưởng thức đồ ăn.
Lúc này cả đại sảnh đều chật kín người, bọn họ đều mang ánh mắt hứng thú nhìn mấy người đang đứng giữa sảnh.
Một người trong đó chính là Tư Nhược Trần, hắn lúc này đang tức đến đỏ cả mặt, toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm.
Đối diện với hắn ta là một thanh niên bộ dáng rất đáng khinh, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, hắn lúc này mang vẻ mặt đầy mê đắm nhìn Tư Nhược Trần.
Sau lưng thanh niên đáng khinh kia có vài tên tùy tùng, bọn chúng mặt đầy khinh bỉ nhìn Tư Nhược Trần.
Mà một trong số đó lại đang mang ánh nhìn căm hận cùng đố kị nhìn chằm chằm Tư Nhược Trần! !.
.
Đây là tình huống gì vậy? Mặt Chỉ Dao thộn ra, chắc không giống như nàng đang nghĩ rồi?Chỉ Dao nặng nề đi đến ngồi xuống trước mặt Thất Nguyệt.
Lý Ngọc thấy có một mĩ nhân mặc hắc y xuống lầu, hắn nhìn vài cái lại quay đầu tiếp tục dụ dỗ Tư Nhược Trần.
“Ha ha ha, có cốt cách, gia chính là thích người như vậy.
” Nói rồi định nắm lấy tay Tư Nhược Trần.
Tư Nhược Trần sợ run lên, nhanh nhẹn lùi về sau vài bước, mặt đầy phòng bị nhìn hắn.
Sau đó nghĩ rằng mình vẫn còn đồng bọn, hắn liền vội vàng bắn ánh nhìn thân thiết về phía hai người.
Chỉ thấy hai người kia vậy mà lại đang thưởng thức đồ ăn, nha đầu thối đó mặt lại còn hớn hở thảo luận với Hạ sư tỷ xem thịt yêu thú