Dịch: Nhị GiaA Kha cười lạnh trong lòng, từ khi A Long thăng lên Thể sĩ kỳ, A Di thẩm này vẫn luôn cao cao tại thượng, lúc nào cũng châm chọc trào phúng nàng ta tu vi thấp, nàng ta đã sớm không vừa mắt rồi.
Bây giờ nháo loạn cũng đã nháo loạn rồi, nàng ta cũng không cần cố kỵ cái gì nữa.
Nghĩ vậy, A Kha liền ra tay càng ác liệt hơn!Chỉ Dao ở bên này lại đã ngừng tay, bởi vì A Long hiện tại đang nằm trên mặt đất, một bộ dáng như sắp chết đến nơi.
Nếu còn đánh tiếp e là sẽ xảy ra án mạng nga!Thu tay lại, Chỉ Dao cứ thế mà ung dung tự tại đứng ở một bên, cứ như thể chuyện vừa xảy ra đều không hề liên quan gì đến nàng, nàng chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi.
“A Long!” Mẹ của A Long thấy nàng đã dừng tay, vội vã chạy về phía A Long, A Kha lúc này cũng không cản bà ta lại nữa.
Đi đến bên cạnh Chỉ Dao, A Kha bật ngón tay cái: “Thật Lợi hại!”“Thường thôi thường thôi, đệ tam thế giới!” Chỉ Dao híp mắt, cười hi hi đáp.
Trong lòng lại có chút cảm thán, tính cách của nàng ở thế giới này đúng là đã mở lòng, sáng sủa hơn rất nhiều.
“Thiết, như ngươi mà cũng đòi đứng thứ ba à?” A Kha bĩu bĩu môi, khinh thường đánh giá nàng một lượt! !.
.
Ha ha, ngươi giỏi thì lên đi a!Chỉ Dao trợn mắt, không quan tâm người này nữa, nàng ta nói chuyện chẳng được mấy câu dễ nghe đâu.
Mà ở bên kia, mẹ của A Long đang ôm lấy A Long gào khóc, vừa khóc vừa dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Chỉ Dao chằm chằm, nhưng thật ra lại không dám mở miệng mắng chửi câu nào.
A Kha chậc chậc hai tiếng, đúng là nhìn mâm gắp đũa đâu.
**Nguyên văn là: “Nhìn người mà gọi món” là một phương ngữ miền Bắc, có nghĩa là không nên đối xử bình đẳng với mọi người.
Khi tương tác với mọi người, đương nhiên không nên đối xử khác biệt với người khác vì các yếu tố như địa vị và danh tính của họ“Còn chưa chịu đi?” Chỉ Dao nhướng nhướng mày, giơ tay ra vẻ định đánh thêm một quyền, dọa cho mẹ A Long một trận run rẩy, vội vàng gọi mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia đến đưa A Long đi.
Mọi người thấy A Long thương tích đầy mình đã đi rồi, cũng tốp năm tốp ba rời khỏi, còn là vừa đi vừa tiếp tục phun tào a.
“Chỉ Dao, tạ ơn ngươi!” A Kha cười hi hi chỉ chỉ vào ngực Chỉ Dao.
Chỉ Dao vội vàng lùi lại mấy bước, giả vờ làm ra tư thế phòng bị nhìn nàng ta.
“Hứ!” A Kha trợn mắt xem thường, nàng ta bây giờ cũng coi như đã hiểu biết tính cách của Chỉ Dao rồi.
“Chỉ Dao à, cảm tạ con đã trợ giúp chúng ta.
” Cha