Dịch: Nhị Gia“Thần y?” Chỉ Dao có chút bất ngờ, thì ra thần y khi trước A Kha nhắc đến lại chính là Nam Cung Triệt.
“Ừ! Lên núi hái thuốc!” Nam Cung Triệt lạnh nhạt gật đầu, hắn cũng không nhiều lời lập tức xuống núi.
Chỉ Dao trợn mắt, kẻ này trước mặt người khác cũng thật biết giả vờ đi.
A Kha lại như là quen rồi, hoàn toàn không để ý, chỉ kéo Chỉ Dao nhanh chóng quay về.
Cho đến khi quay lại gian nhà gỗ, hai người thắp đèn dầu lên, A Kha mới nhìn rõ sự nhếch nhác trên người Chỉ Dao, còn có vết tích trên mặt nữa.
“Ngươi! ngươi đã làm những gì vậy?” A Kha lắp bắp hỏi, nghĩ đến mình khi nãy cả đường bám lấy nàng, liền vội vàng lao về phía chậu nước rửa tay! !.
Nàng lại bị ghét bỏ rồi.
Chỉ Dao ấm ức bĩu bĩu môi, cũng đi về phía chậu gỗ rửa ráy.
“Mẹ ơi đây là ta sao?” Chỉ Dao thất kinh nhìn gương mặt trong chậu nước, mặt sưng phồng xanh tím, đầu tóc rối bù khắp nơi dính đầy cỏ như gà vậy.
“Không phải ngươi thì là ai?” A Kha nhịn cười, nha đầu này không biết làm thế nào mà lại biến thành bộ dạng này.
Chỉ Dao khó khăn lắm mới chấp nhận được chuyện này, cúi đầu nhìn mình, vết não của con hổ bắn ra đã khô rồi, để lại một vệt rất đậm, nhìn vào thập phần ghê tởm.
Nghĩ đến phản ứng của Nam Cung Triệt, nàng đột nhiên có chút bội phục, hắn ta vẫn có thể ôm lấy mình nhảy ra khỏi hố, thật là một người tốt.
“Ta đi lấy cho ngươi bộ y phục.
” A Kha đương nhiên cũng nhìn thấy, lắc lắc đầu, thế là ra ngoài.
“Có thể nào đừng lấy váy cỏ không?” Chỉ Dao chạy đến bên cửa, hét lên với bóng lưng của A Kha, đều tại nàng tự làm mất chiến lợi phẩm của mình, nếu không thì nàng đã có y phục mới rồi.
Một khắc sau, A Kha bưng một chậu nước quay lại, trên cánh tay quả nhiên là đang vắt một cái váy cỏ! ! ! Huhuhu, quả nhiên nàng không thoát khỏi số mệnh biến thành người hoang dã.
Chỉ Dao khóc không ra nước mắt, lại chỉ đành chấp nhận đón lấy, dù sao tấm da hổ trên người cũng quá bẩn rồi, không cách nào mặc tiếp được.
“Ngươi cởi tấm da hổ ra, ta đi giặt giúp ngươi, đợi cho