Dịch: Nhị Gia“Ngươi có cách quay về?” Chỉ Dao lúc này hoàn toàn không để ý những hành động của hắn ta, một lòng chỉ tập trung vào câu nói nghe được trước đó, nàng có chút kích động nhìn hắn.
“Ân, ta biết một khe không gian, ta là từ đó vào đây.
” Nam Cung Triệt gật gật đầu, nhìn Chỉ Dao mặt mũi sưng tím nhưng đôi mắt lại lấp lánh, chau chau mày.
Mấy vết thương này đúng là nhức mắt.
Chỉ Dao thực sự không ngờ niềm vui lại đến đột ngột như vậy, bắt đầu cười ngốc nghếch.
“Cười ngốc gì chứ?” Nam Cung Triệt vươn tay xoa đầu nàng, bật cười.
“Ha ha.
” Chỉ Dao lại chỉ híp hai mắt, mặt đầy ý cười nhìn hắn.
“Xí, ngươi không biết ngươi bây giờ rất xấu xí sao?” Nam Cung Triệt giả vờ tỏ vẻ ghét bỏ nhìn nàng, sau đó quay người đi lấy cao dược! !.
.
Ý cười ngưng lại trên mặt, Chỉ Dao ấm ức bĩu bĩu môi, loài người nông cạn này, ngoại hình bên ngoài dù có thế nào cũng không che giấu được trái tim thiện lương đẹp đẽ của nàng a.
“Đưa mặt qua đây.
” Nam Cung Triệt mở chiếc bình ngọc, lấy ra một ít thuốc , sau đó định bôi lên mặt Chỉ Dao.
Chỉ Dao đỏ mặt, vội vã xua tay từ chối: “Để ta tự làm, để ta.
”“Ha, bảo ngươi đưa mặt qua đây, nhiều lời như vậy làm gì!” Nam Cung Triệt đanh mặt lại, sau đó chỉnh lại cơ thể Chỉ Dao ngồi ngay ngắn, hướng mặt nàng về phía mình, bắt đầu bôi thuốc.
“Xịt! Đau đau đau!” Cao dược vừa chạm vào vết thương, liền có một đợt châm chích truyền đến.
“Giờ thì biết đau rồi à? Khi trước ta thấy ngươi đánh rất vui vẻ mà!” Nam Cung Triệt lạnh nhạt nhìn nàng, châm chọc nói! ! Được rồi, ngươi là lão gia, ngươi nói là được.
Chỉ Dao ngậm miệng lại, không kêu đau nữa, sau đó trực tiếp nhắm mắt lại.
Nhìn mặt đối phương ở khoảng cách gần như vậy, nàng sợ nàng sẽ không nhịn được.
Không nhịn được mà đánh hắn ta!Bôi hết một lượt thuốc lên các vết thương trên mặt Chỉ Dao, Nam Cung Triệt mới thu tay lại, hắn thuận tay ném bình ngọc vào trong lòng Chỉ Dao.
“Mỗi ngày một lần, không đến ba ngày liền khỏi hẳn.
”“Hi hi, cảm ơn!” Chỉ Dao mở mắt cười tạ ơn, người này dù có đáng ghét thế nào, đối với