Dịch: Nhị GiaSáng sớm ngày hôm sau, Chỉ Dao thức dậy cùng mọi người ăn sáng.Sau khi ăn xong điểm tâm, mọi người liền cùng tộc trưởng đến võ trường của bộ lạc Mộc Lưu.Võ trường lúc này đã đông nghẹt người, đều hiếu kì vươn dài cổ nhìn về phía Chỉ Dao bên này.“Ha ha, Mộc Uy lão đệ đến rồi, đêm qua ngủ có ngon không?” Mộc Phong nhìn thấy Mộc Uy liền quan tâm thăm hỏi.“Làm phiền lão ca quan tâm, ta ngủ rất ngon.” Mộc Uy bước lên trên, hai người cùng ngồi vào vị trí chủ vị của mình.Bên cạnh cũng có một hàng ghế, là chuẩn bị cho các vị trưởng lão.Mà võ trường lúc này đã có năm thanh niên tráng kiện đang đứng đó, bọn họ khoanh tay, vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn về phía mấy người Chỉ Dao.Mấy thể sĩ của bộ lạc Mộc Kỳ cũng không thèm để ý đến việc bị khiêu khích, cứ đợi cho bọn họ nếm mùi lợi hại của Chỉ Dao thì sẽ không còn kiêu ngạo như vậy nữa.Mấy người cùng nhau bước vào võ trường, đứng đối diện với bọn họ.“Chậc, lần này bộ lạc Mộc Kỳ lại chọn nữ nhân đến đây nha.” Người vây xem xung quanh có chút bất ngờ nhìn Chỉ Dao.“Còn không phải sao, lần gần đây nhất có nữ nhân tham gia chắc cũng mấy chục năm trước rồi đi?”“Đúng vậy, khi đó ta còn là một tiểu hài tử.”“Được rồi, mọi người yên lặng.” Mộc Phong đứng lên, ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nói tiếp: “Cuộc tỉ thí giữa hai bộ lạc một năm một lần sắp diễn ra, mọi người phải nhớ kĩ, lấy tinh thần giao đấu hữu nghị làm hàng đầu, tranh tài so chiêu mới là thứ hai, không được gây ra án mạng!”“Vâng!” Mười người cùng đồng thanh lên tiếng.“Ân!” Mộc Phong gật gật đầu tuyên bố: “Tỉ thí bắt đầu.”“Ô~” Mọi người xung quanh nhất thời hô lên, cực kỳ hưng phấn.Chỉ Dao nhìn phía đối diện, sau đó nói với mọi người: “Mọi người phụ trách cản đường những người khác, sau đó ta sẽ đánh bại từng người một.”“Được!” Bốn người khác nghe vậy hưng phấn gật gật đầu.
Năm ngoái bộ lạc của bọn họ đã thua, vốn năm nay đều đặt hi vọng vào thiếu chủ, ai ngờ thiếu chủ lại rời đi.Bất quá, hiện tại có Chỉ Dao thì kết cục cũng không sai biệt lắm.“Lên!” Chỉ Dao phất tay về