Dịch: Nhị GiaTrẻ con!Trong một thôn làng rộng lớn như vậy, nhưng Chỉ Dao vẫn chưa nhìn thấy một đứa trẻ nào.
Chắc chắn phải có điều gì đó không ổn với thôn làng này, Chỉ Dao bắt đầu cảnh giác.Đến buổi tối, đại nương cũng đã trở về, Chỉ Dao tản thần thức của mình ra và thấy trong phòng chính, một vị đại thúc đang ngồi trên bàn cơm với đại nương.
Đại thúc bĩu môi đi về phía phòng của Chỉ Dao, đại nương đột nhiên cười, gật gật đầu và đi về phía phòng của Chỉ Dao với thức ăn trên tay.Quả nhiên có vấn đề, cũng không biết trong hồ lô hai người này bán thuốc gì.
“Tiểu cô nương, đại nương nấu chút đồ ăn rồi, ta mang cho ngươi một ít đây.” Đại nương gõ cửa.“Cảm tạ!” Chỉ Dao mở cửa nhận lấy, giả vờ ăn đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đột nhiên kinh ngạc chỉ vào người đại nương, giả vờ ngất đi.Thấy Chỉ Dao đã ngất đi, đại nương vẫy tay gọi vị đại thúc qua, hai người khiêng Chỉ Dao ra ngoài.Trong thần thức, Chỉ Dao phát hiện ra hai người họ đã đưa nàng đến trước cửa của từ đường.
"Đại...!đại tiên, tiểu bối đã mang lễ vật tới." Đại thúc đặt Chỉ Dao xuống, run giọng nói, hiển nhiên trong đó có cái gì đó làm cho hắn rất sợ hãi.“Bỏ lễ vật xuống, cút ra ngoài!” Trong từ đường truyền đến một giọng nói chói tai.Cả hai ngay lập tức tranh nhau rời khỏi đây như được đại xá.Cửa từ đường mở ra, một lão hòa thượng mặc hắc y đi ra, tu vi không rõ ràng.
Ông ta có mái tóc bạc trắng và một đôi mắt đỏ ngầu nhìn Chỉ Dao đầy ngạc nhiên."Là tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, ha ha ha, thật sự ông trời cũng giúp ta, chỉ cần ta hấp thu tu vi của ngươi, nói không chừng có thể tiến giai Trúc Cơ!" Lão tăng có chút hưng phấn li3m li3m môi.Trong lòng Chỉ Dao rùng mình, người này quả nhiên là tà tu, nếu nàng nhìn không thấu tu vi của hắn, hắn nhất định phải cao hơn nàng.
Chỉ Dao chỉ có thể tiếp tục giả vờ hôn mê, định cho hắn ta một đòn trí mạng khi hắn ta mất cảnh giác.Tà Tu quan sát Chỉ Dao một lúc, thấy nàng thực sự hôn mê nên tiến lên túm lấy cổ áo nàng,