hậm hực vô thiên cũng ngồi xuống cùng cô với vô lãnh, cả khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.nhìn thẳng vào mắt cô lãnh đạm nói một câu.
-vô lãnh anh đút em với.....vô lãnh nhìn hắn bằng ánh mắt kì thị rồi dùng chân đá cho vô thiên một phát.
hắn ôm chỗ vừa bị đá nước mắt ừng ực nhìn vô lãnh.
-sao anh đá em....
-ấu trĩ.
nhìn hai anh của mình,bất chợt trên môi nở một nụ cười.vô lãnh vô thiên đứng hình,cũng hòa hoãn ,hai cặp mắt trìu mến nhìn cô.
-tiểu băng em cười rồi.vô thiên vui mừng nhích lại gần cô,tay xoa lên mái tóc xanh nhẹ của cô mà cười.
-..."ông anh của cô bị gì vậy hôm trước cô cũng có cười mà,bộ ổng không nhìn thấy sao"
-vô lãnh anh xem tiểu băng cười rồi....
-ừm
-tiểu băng em ăn xong rồi đúng chứ hay chúng ta ra con suối sau núi đi.vô thiên nảy lên ý tưởng cười bỉ ổi nhìn cô và vô lãnh.
-lươn lẹo.vô lãnh nhàn nhạt nói hai chữ khiến vô thiên đang cười cũng cứng đờ.
-này lươn lẹo gì chứ lâu lâu mới về quê thì phải tới mấy chỗ trước đây hay tới để ôn lại kỷ niệm chứ.
nói rồi vô thiên đỡ tiểu băng dậy cả ba người cùng đi vòng ra sau núi đến con suối mà vô thiên nhắc tới.còn hai nhỏ nào đó dù bị ong đốt sưng cả mặt nhưng vì muốn báo thù nên nhịn đau đi theo ba người.
-chị hai à bọn họ muốn đi ra sau núi...hay chúng ta vào nhà thả con sói kia ra đi.
-ừm cũng được mày thả đi rồi dẫn nó ra sau núi...tao sẽ đi theo bọn họ.
-dạ.tiểu luyến nhận được sự chấp thuận thì vui mừng chạy đi,để lại một mình tiểu hoa mắt hằm hằm nhìn về phía ba người đang ở phía trước
được một lúc cuối cùng ba người cũng đến dòng suối.nước suối trong veo có thể phản chiếu được bóng của người nhìn vào nó.vô thiên vục mặt vào chỗ sâu nhất của dòng nước.
ục ục ....ha ha
-tiểu băng chỗ này nhiều cá quá trời nè....hay chúng ta bắt cá nướng đi vô thiên cười nhìn cô,tay mò xuống nước bắt cá.
-này...tay không bắt à...vô lãnh đứng một bên nhăn mặt nhìn thằng em của mình bất đắc dĩ ôm trán,chiếc xáo vest bên ngoài cũng được cởi ra mà ném vào một góc.
-tất nhiên rồi như vậy mới có mùi vị ngon nha....
còn cô đứng một góc cố ý giảm bớt sự tồn tại của mình,nhưng được một lúc thì cô lại mò đến tảng đá to ở trên dòng suối mà ngồi đó.
bất chợt vô lãnh im lặng vô thiên cũng im theo,cả hai người đứng đó im lặng,vô lãnh lên tiếng.
-ai...
tiểu hoa bước ra cả người run lên bần bật mà nhìn vô lãnh.
-là...là em
vô lãnh nhăn mặt quay lại tiếp tục bắt cá,còn vô thiên thì lên tiếng hỏi cô ta.
-cô ra đây làm gì....
-em em...ăn xong nên đi dạo một chút...ai ngờ bắt gặp ba anh chị ở đây...
-ừ .vô thiên thôi không hỏi nữa tiếp tục bắt cá.còn cô vẫn ngồi trên tảng đá mắt đăm chiêu nhìn tiểu hoa."chậc một mầm hoa sen của tương lai,một lá trà xanh non mơn mởn sắp xuất đạo"cô cảm thán,mắt tiếp tục nhìn dòng suối dưới chân.tiểu hoa cắn cắn móng tay thầm rủa cô em gái của mình.
-..."con bé này sao lâu vậy chứ"
bỗng từ sau lưng tiếng sói tru lên,tiếng tiểu luyến vừa chạy vừa la vang vọng khắp cả một vùng tĩnh lặng.vô lãnh với vô thiên cũng vì tiếng động mà ngẩng đầu lên xem có chuyện gì.một con sói trắng đang từ xa chạy lại chỗ tiểu băng.cái lưỡi đỏ lòm nhiễu nước dãi.
-tiểu băng cẩn thận
-tiểu băng.........................
tiểu hoa đứng đó,nở một nụ cười nửa miệng nhìn tiểu