Edit: Kieumachnaf
Beta: Mộc Tĩnh
**********
Cuối cùng, Mẫn thiếu như người 'say rượu phát điên' dưới sự giúp đỡ của tổ chương trình, được khiêng về phòng của mình. Phó Thanh Hứa, Chu Vấn Sâm, Tạ Vân Điềm, cả ba người đều chạy đến xem.
"Ai nha! Tôi gửi ảnh chụp lên nhóm, không thu hồi được, ngày mai Mẫn thiếu tỉnh dậy thấy được ảnh chụp, hắn có tức giận với tôi hay không?" Lúc này, bọn họ nhìn Tô Trầm Ngư ngồi xổm bên cạnh thùng rác, vẻ mặt ủ rũ.
Trong lòng Tạ Vân Điềm theo bản năng hiện lên một câu: Cô khiến hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hắn cũng chưa phát hỏa, chút chuyện nhỏ này hắn sẽ để trong lòng sao?
Chu Vấn Sâm an ủi cô, nhớ lại dáng vẻ trước kia của Mẫn Tích Chu, nhịn cười nói: "Yên tâm đi, việc này cũng không thể trách cô, tôi nghĩ Mẫn thiếu sẽ không phát hiện đâu."
Tô Trầm Ngư được an ủi, cảm thấy yên lòng, cong mắt nở nụ cười ngọt ngào, sau đó tiễn bọn họ ra khỏi phòng.
Đến khi trở lại phòng, Tạ Vân Điềm mới đột nhiên nhớ tới, lúc ở trong phòng của Tô Trầm Ngư, hình như Chu Vấn Sâm nhìn cô ấy với ánh mắt đầy thâm ý.
Cô đương nhiên không biết ___ Chu Vấn Sâm từ tổ chương trình biết được, mục đích Mẫn Tích Chu đến ghi hình là vì Tạ Vân Điềm. Kết quả Mẫn Tích Chu gõ nhầm cửa phòng Tô Trầm Ngư, đáng lẽ ra Mẫn Tích Chu nên gõ cửa phòng của Tạ Vân Điềm.
Dù sao phòng của Tô Trầm Ngư và Tạ Vân Điềm chỉ cách nhau hai phòng, Mẫn Tích Chu say rượu rồi gõ nhầm phòng, quả thật rất có khả năng.
Đây là Tô Trầm Ngư bị tai bay vạ gió nha.
Phó Thanh Hứa lấy ra tờ giấy viết tính cách của các khách mời, rồi gạch đi dấu chấm hỏi ở phía sau của Tô Trầm Ngư, viết một câu: Có thù với Mẫn thiếu?
Một trực giác nào đó nói cho anh biết, việc Mẫn Tích Chu say xỉn thật sự không đơn giản như vậy.
Trên người Mẫn Tích Chu quả thật có mùi rượu rất nồng, quần áo cũng lộn xộn, vô cùng phù hợp với dáng vẻ 'uống rượu điên cuồng', tuy vẻ mặt của hắn say rượu, nhưng không có vẻ say rượu. Đương nhiên, là một số người không có dáng vẻ say rượu khi uống say, nhưng ở hiện trường vẫn có rất nhiều điểm đáng nghi.
Có điều Phó Thanh Hứa bất kể như thế nào cũng không nghĩ đến, Tô Trầm Ngư sẽ đánh Mẫn Tích Chu ngất xỉu. Cho nên, phía sau câu ‘có thù với Mẫn thiếu', anh đặt một dấu chấm hỏi.
Giải mã Tô Trầm Ngư, có lẽ cũng thú vị như ghi lại một bản sao đã giải mã của chương trình tạp kỹ.
Đương nhiên quá trình giải mã sẽ diễn ra lặng lẽ.
Mỗi lần Phó Thanh Hứa tiếp xúc với một người, đều sẽ lặng lẽ giải mã đối phương, đây là thói quen của anh, hoặc có thể nói đó là một chút sở thích nhỏ của cá nhân.
Vì không muốn Mẫn Tích Chu tỉnh rồi lại phát điên, Tô Trầm Ngư thử vẽ mười vòng tròn, viết cho Mẫn Tích Chu một nội dung nguyền rủa, nội dung rất đơn giản, chính là làm cho tên chó điên này, nghĩ rằng mình thật sự say rượu.
Cái này cô chỉ thử nghiệm, không biết có thể thành công hay không, nếu ngay cả hệ thống cũng có thể thêm may mắn, khiến cho đối tượng bị nguyền rủa, đối với chuyện phát sinh vào một khắc nào đó sinh ra nhận thức khác nhau, nói không chừng cũng có thể.
Cuối cùng hệ thống chứng tỏ nguyền rủa thành công.
Tô Trầm Ngư thông qua vòng tròn trắng, nhìn thấy tổ chương trình khiêng đến trên giường, Mẫn Tích Chu an tĩnh được đặt xuống, trên đầu hiện lên một bọt khí, trong bọt khí hiện ra hai chữ 'say rượu' và sau đó được xếp đầy hai chữ 'say rượu', chui vào đầu Mẫn Tích Chu.
Tô Trầm Ngư: "? ? ?"
Cái loa: 【Nương nương, đây là hệ thống chăm sóc hiện ra để thể hiện lần nguyền rủa này thành công như thế nào, xây dựng cho Mẫn Tích Chu ám hiệu tâm lý 'say rượu', sau khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ theo ám hiệu tâm lý này, cho rằng mình say rượu.】
Hoá ra là như vậy.
Cô ngáp một cái, ngả mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, nghĩ thầm rằng: Nếu lúc trước ở Thiên Khải quốc, bổn cung có hệ thống nguyền rủa này, chẳng phải đã có thể tùy ý nắm cẩu hoàng đế đó trong lòng bàn tay rồi sao?
Thật đáng tiếc.
Cái loa bày mưu như một gian thần: 【Nương nương, kỳ thật ngài có thể nguyền rủa bản thân mình là ác mộng, trong ác mộng có cẩu hoàng đế trong miệng ngài nói, sau đó có thể ở trong đó ngược đãi hắn!】
Tô Trầm Ngư xoay người: 【Bổn cung ăn no rửng mỡ sao, còn cố ý muốn mơ thấy hắn?】
Sau một lúc, mặt cô không chút thay đổi ngồi dậy: 【Thật ra cũng không phải là không thể.】
Cô lại vẽ mười vòng tròn, sau khi nói xong nội dung nguyền rủa, hệ thống vô tình xuất hiện mấy chữ to: phạm vi nguyền rủa quá lớn, nguyền rủa thất bại.
Tô Trầm Ngư: ". . . . . ."
". . . . . "Cái loa nhanh chóng biến mất khỏi đầu hoàng hậu nương nương.
Rõ ràng nguyền rủa không thành công, nhưng mà sau khi ngủ rồi Tô Trầm Ngư phát hiện mình vẫn mơ thấy cẩu hoàng đế.
Sở dĩ ý thức được đây là giấc mơ, bởi vì cảnh trong mơ này, đã từng thật sự xảy ra.
Đó là ngày Tô Trầm Ngư được phong lên làm hoàng hậu.
Cẩu hoàng đế bảo thái giám bên người đưa sách trong bảo khố tới cho hoàng hậu, lúc đó Tô Trầm Ngư đang ăn dưa hấu ướp lạnh trong tẩm cung, đột nhiên quyển sách trong bảo khố được mang lại đây tặng, ni mã*cô sợ tới mức thiếu chút nữa thì đem dưa hấu quăng đi.
(*) Chữ hán:[尼玛] – Hán việt: [ni mã]: là [阿尼马]-[a ni mã] là phiên âm của "animal" trong tiếng Anh, có nghĩa là súc vật. (Thuộc tiếng lóng của giới trẻ Trung Quốc.)
Nghĩa khác của từ "Nima"*: là một từ thiêng liêng trong văn hóa Tây Tạng. "Nima" là tên gọi tôn trọng của mặt trời trong tiếng Tây Tạng và nó cũng được dùng làm tên của một người. Từ "Nyma" xuất phát từ bản dịch tiếng Trung của tiếng Tây Tạng, được dịch là: sáng sủa, linh thiêng, và cũng có nghĩa là "mặt trời". Trong tiếng Tây Tạng, "Nyima" có nghĩa là mặt trời và " Dawa " có nghĩa là mặt trăng. (baike.baidu.com)
Một chiêu này của cẩu hoàng đế đến quá đột ngột, lúc đó Tô Trầm Ngư cũng không có suy nghĩ làm hoàng hậu. Vào lúc ấy chúng phi tần tranh đấu quyết liệt, vì muốn tranh ngôi vị hoàng hậu, Tô Trầm Ngư bốn lạng địch ngàn cân*, tốn không ít tế bào não mới làm cho các nàng ấy tin tưởng cô thật sự không muốn làm hoàng hậu.
(*)Bốn lạng địch ngàn cân: hán việt - [Tứ lượng bạt thiên cân]: là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Dĩ nhiên, nguyên lý tứ lượng bạt thiên cân không chỉ được áp dụng trong võ thuật.
Tiền lương làm phi khá cao, phần của cung nữ Thái Lâm cũng đủ, một tháng cô chỉ cần ứng phó với tên cẩu hoàng đế hai ba lần, thời gian còn lại thì ăn uống vui vẻ, cuộc sống nhỏ trôi qua tương đối thoải mái.
Con m! nó sách bảo khố của hoàng hậu, cuộc sống yên bình nhàn nhã của cô, xem như đã kết thúc rồi.
Không bao lâu thì đích thân cẩu hoàng đế cũng đến tẩm cung, cười tủm tỉm: "Hôm nay trẫm vì ái phi mà chuẩn bị kinh hỉ, ái phi có thích không?" Lúc ấy Tô Trầm Ngư miễn cưỡng tươi cười, tỏ vẻ sợ hãi, thân thể yếu ớt không gánh nổi vị trí trung cung.
Sau đó cẩu hoàng đế ý vị thâm trường mà nói: "Ái phi cho rằng, ngoài ngươi ra, còn có ai thích hợp hơn để nắm giữ trung cung?"
Tô Trầm Ngư quá quen thuộc với ánh mắt đó, ánh mắt tỏ vẻ nguy hiểm.
Vì mạng nhỏ mà suy nghĩ, Tô Trầm Ngư đành phải theo tâm tư của cẩu hoàng đế nói, sau đó long nhan đại duyệt*.
(*)Chữ hán [龙颜大悦] Nghĩa đen: Là từ vẻ mặt của hoàng đế, có thể thấy hoàng thượng đang có tâm trạng rất vui vẻ. Ý nói: Hoàng thượng rất vui mừng!
Long nhan: Thời xưa, các nhà nhân tướng học nói rằng trán nhô lên là Long nhan, sau này gọi là khuôn mặt của hoàng đế.
Đại duyệt: Cảm thấy rất hạnh phúc.
Mà bây giờ ở trong mơ, cô còn thuận theo hắn cái rắm?
Tô Trầm Ngư cười lạnh, cầm lấy sách bảo khố nặng trịch của hoàng hậu, hung hăng gõ xuống đầu của cẩu hoàng đế, gõ đến nỗi đầu hắn nở hoa, mặt sưng thành đầu heo.
. . . . .
Một đêm trôi qua, Tô Trầm Ngư tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết. Đào Đào bước vào phòng nhìn Tô Trầm Ngư, bật thốt lên: "Trầm Ngư, chị . . . . hôm nay trông chị thật xinh đẹp."
Tô Trầm Ngư ngạc nhiên tìm trọng điểm, cô khẽ nâng cằm: "Chẳng lẽ trước kia chị không đẹp sao?"
"Trước kia cũng đặc biệt đẹp, chỉ là hôm nay so với trước kia càng nhiều . . . " Đào Đào nhanh chóng bổ sung: ". . . . .Vui vẻ!"
Khóe miệng Tô Trầm Ngư run rẩy.
Đây là kiểu hình dung quái quỷ gì thế.
Bổn cung có ngày nào không vui?
Đến khi nhìn thấy Mẫn Tích Chu, tâm tình của Tô Trầm Ngư