Oạch….
Lâm Thanh Thiển lúng túng, xấu hổ đứng ngay tại chỗ.
Thì ra, Cố Trường Canh nhầm tưởng là Cố Bá gõ cửa, chả trách, vì sao hắn lại để cô đi vào.
Trong lòng cô tự hỏi, nhân lúc Cố Trường Canh chưa phát giác ra, liệu cô có nên bước ra ngoài, rồi gọi Cố bá đi vào không.
Cố Trường Canh thấy “Cố bá” chậm chạp không chút động tĩnh, liền nghi ngờ quay người lại.
Vừa vặn, ánh mắt chạm nhau.
Lâm Thanh Thiển lúng túng không thôi, còn Cố Trường Canh thì tức giận, xen lẫn một chút cảm xúc không rõ ràng.
Nhanh chóng lấy qua chiếc trường bào sạch sẽ khoác lên người, Cố Trường Canh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Thanh Thiển! Ai cho cô đi vào phòng ta!”
Lâm Thanh Thiển giật mình một cái, vội vàng giải thích: “Muội vừa gõ cửa! Là chính huynh bảo ta đi vào!”
Sau khi hắn nhận ra điều đó, sắc mặt của Cố Trường Canh càng thêm khó coi.
Trong Li Viện, chỉ có hắn và Cố bá, nghe được tiếng gõ cửa, tất nhiên hắn sẽ nghĩ ngay là Cố bá rồi.
Lâm Thanh Thiển cẩn thận quan sát biểu tình của Cố Trường Canh, nuốt nước bọt xuống, gượng cười, bước về sau từng bước nhỏ.
“Ha ha…Vậy, để muội bảo Cố bá vào giúp Trường Canh ca ca bôi thuốc nha.”
Sau khi nói xong, dưới lòng bàn chân của Lâm Thanh Thiển cứ như được bôi mỡ, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng của Cố Trường Canh.
Sắc mặt Cố Trường Canh xanh đỏ đứng ở trong phòng, mãi cho đến khi Cố bá đi vào, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, lão nô giúp người bôi thuốc.”
Từ trong suy nghĩ , Cố Trường Canh hoàn hồn lại, rũ mắt xuống, “Ừm” một tiếng, để Cố bá tùy ý bôi thuốc giúp mình.
“Cố bá, ai cho phép bá để Lâm Thanh Thiển đi vào đây?”
Tay Cố bá đang bôi thuốc có chút dừng lại, nói: “Lão nô thấy lúc thiếu gia bị lão phu nhân nhốt vào trong phòng củi, tam tiểu thư có đưa thuốc và đồ ăn đến cho người, nên lão nô mới tự chủ trương để tam tiểu thư đi vào…”
Cố Trường Canh hơi nhíu mày, không chút lưu tình ngắt lời Cố bá, “Bá biết chuyện nàng ấy đem thuốc đến cho ta?”
“Đúng vậy, hôm trước lão nô có đến viện của lão phu nhân, muốn cầu tình cho thiếu gia.
Nhưng được tam tiểu thư can ngăn, sợ lão phu nhân chưa hết tức giận, lão nô đến đó sẽ đổ thêm dầu vào lửa, còn nói ta biết, nàng có đến thăm người, bảo lão nô cứ an tâm.”
Nét mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Trường Canh lộ ra chút trầm tư.
Cố bá do dự nói: “Lần sau, lão nô sẽ không tự chủ trương để tam tiểu thư đi vào nữa.”
“Thôi, cứ để nàng vào đi, trái lại, ta muốn nhìn xem, rốt cuộc, cô ta đang định đánh chủ ý quái quỷ gì!”
Cố bá chỉ cười mà không nói, lại tiếp tục bôi thuốc cho Cố Trường Canh.
Lâm Thanh Thiển đứng dưới gốc cây mai, trên nhánh cây có nụ hoa mới chớm nở, hương hoa nhàn nhạt sảng khoái thấm cả ruột gan, cô cầm lòng không được, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Cố Trường Canh vừa ra tới, liền nhìn thấy cảnh tượng đó.
Dưới cây mai là một tiểu cô nương, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt khả ái, đôi mắt nhắm nghiền có hàng mi dài và mảnh, khẽ run lên, tựa như một đôi cánh bướm xinh đẹp.
Xuân Hạ nhìn thấy Cố Trường Canh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, tiểu thư….”
Lâm Thanh Thiển “Hửm?” một tiếng, nhìn theo ánh mắt nàng, một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen láy của cô.
“Trường Canh ca ca, đã bôi thuốc xong rồi sao , vết thương của huynh không sao chứ?”
Cố Trường Canh lấy lại tinh thần, vẻ mặt không chút biểu tình nói: “Không sao, cô đến Li viện là có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cả, muội chỉ muốn đến xem Trường Canh ca ca, nhân tiện, mang chút điểm tâm tới cho huynh.”
Cố Trường Canh lại trở nên im lặng, trên mặt Lâm Thanh Thiển lúng túng đến độ, nụ cười sắp sửa duy trì không nổi rồi.
Cả ngày cứ giống như bức tượng người băng giá, không thể cười một chút được sao hả?
Lâm Thanh Thiển lại ngẩng đầu lên nhìn cây mai vàng, đổi đề tài nói: “Mấy ngày nữa, hoa mai sẽ nở, đến lúc đó, ta lại đến chỗ Trường Canh ca ca hái một ít về làm bánh hoa mai, có được không?”
Không chờ Cố Trường Canh trả lời, Lâm Thanh Thiển lại giành nói: “Cứ như vậy đi, Trường Canh ca ca không được đổi ý đó! Hôm nay, ta về Liễu viện trước, chờ đến ngày hoa mai nở, ta lại đến thăm huynh!”
Tinh nghịch thè lưỡi một cái, bảo Xuân Hạ một tiếng, Lâm Thanh Thiển bước chân nhẹ nhàng rời khỏi Li Viện.
Bóng dáng nhỏ bé biến mất ở phía trước cửa, Cố Trường Canh thu hồi ánh mắt, liếc nhìn nu hoa mới chớm nở ở trên cành, rồi bước chân về phòng.
Chạy ra khỏi Li Viện, hơi thở của Lâm Thanh Thiển có chút loạn đã được thả chậm lại.
Vừa rồi, là cô cố ý không