"Nhưng.."
Cố bá muốn cùng lão phu nhân cầu tình thêm lần nữa, nhưng Cố Trường Canh đã đưa mắt qua nhìn ông một cái, ý bảo ông đừng phí lời nữa.
Lâm Thanh Viễn và đám người kia cùng nhau cấu kết diễn chung một trò hề, cũng chẳng phải là lần đầu tiên, có giải thích thêm, thì cũng sẽ không ai tin đâu.
Hắn không nói một lời, liền quỳ xuống.
Lão phu nhân chỉ hừ lạnh một tiếng, đối với gia đinh bên cạnh phân phó: "Ngươi ở đây trông chừng cho ta, nếu hắn không quỳ đủ ba canh giờ, thì ngươi bắt hắn quỳ đến sáu canh giờ!"
"Vâng, lão phu nhân."
Sau đó, Lão phu nhân đã dẫn một đám hạ nhận và Lâm Thanh Viễn biểu tình đang đắc ý rời khỏi Li Viện đơn sơ này.
Cố bá rơi lệ, quỳ xuống bên cạnh Cố Trường Canh, "Thiếu gia, đều do lão nô vô dụng, để ngài phải chịu.."
"Cố bá, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến bá, không cần tự trách mình." Vẻ mặt Cố Trường Canh thanh lãnh, nhàn nhạt nói.
"Lão nô thực có lỗi với tướng quân, nếu tướng quân biết được ngài sống trong Phủ thừa tướng bị như vậy..
Tướng quân ở trên trời, cũng không thể an giấc.."
Nói đến phụ thân của Cố Trường Canh, con ngươi đen láy của hắn có chút co lại, cảm xúc khác thường nổi lên rất nhanh, sau đó liền thu liễm lại, hắn nhàn nhạt nói: "Cố bá, thân thể bá không tốt, bên ngoài lại có nhiều hàn khí, bá không cần phải phạt quỳ cùng ta."
Cố bá lau đi nước mắt nơi khóe mắt, rồi nói, "Để Lão nô về phòng lấy cho thiếu gia thêm một chút áo choàng."
Cố bá đứng dậy, vội vàng đi vào bên trong, chỉ để lại một mình Cố Trường Canh với ánh mắt càng thêm lạnh lùng, một thân hình thẳng tắp quỳ gối ngay bên ngoài viện.
* * *
Liễu Viện.
Đỡ Lâm Tình Thiển ngồi xuống ghế gỗ, Xuân Hạ lo lắng nói: "Tiểu thư, cô ráng chịu đựng nhẫn nại một chút, nô tỳ sẽ châm lửa than trong phòng ngay, rồi đun cho cô một ấm nước nóng, sau đó sẽ đến giúp cô thay xiêm y sạch sẽ."
Xuân Hạ vội vàng bước đi chuẩn bị, Lâm Tình Thiển nhỏ giọng thì thầm vài câu, "Bình thường ở trường quay đã không có máy điều hòa nhiệt độ, vậy mà, ngay cả cái quạt điện cũng không có chuẩn bị luôn à?"
Ngay khi Xuân Hạ vừa rời đi, thì Lâm Thanh Vu đã ngồi xuống bên cạnh Lâm Tình Thiển, đem túi sưởi ở trong lòng ngực thả vào người cô.
"Tam muội muội, túi sưởi của ta, ngươi cứ giữ lấy, rồi sưởi ấm thân thể mình đi."
Đôi tay nhỏ bé bị đông cứng, giờ đã trở nên ấm áp.
Lâm Tình Thiển từ tốn nghĩ thầm, chẳng trách vì sao bọn họ lại không chuẩn bị túi chườm nước nóng bằng điện, thì ra là đã có đạo cụ, tận dụng mọi lúc mọi nơi nhỉ.
Liếc mắt đánh giá Lâm Thanh Vu một cái, trong lòng cô kinh ngạc, nhìn tuổi tác không lớn, nhưng lại là một mỹ nữ, tương lai nhất định sẽ trở thành một người vô cùng xinh đẹp, nghiêng thành đổ nước nha.
"Em gái, cảm ơn em nhé, nhưng em ở đoàn phim nào vậy? Đầu óc tôi hiện tại rất mơ màng, em có thể nói cho tôi biết, bằng cách nào tôi lại đến được đây không?"
Lâm Thanh Vu khẽ cau mày, "Tam muội muội, chẳng lẽ muội quá sợ hãi rồi ư? Muội lại nói mê sảng gì đấy, ta đã nói rồi, Cố Trường Canh tuy là kẻ đáng giận, nếu nhị đệ và muội có giáo huấn hắn, thì vạn vạn cũng không nên tổn thương chính mình.
Hành động rơi xuống nước của muội ngày hôm nay, thật là không nên nha, nếu để xảy ra chuyện, thì biết làm sao bây giờ?"
"Hả?" Lâm Thanh Vu càng nói càng khiến đầu óc của Lâm Tình Thiển càng mù mờ, "Gì vậy, đoàn phim các người quay phim cổ trang chuyên tâm đến như vậy sao? Không có camera ở trước mặt? Cũng có thể diễn sâu đến như thế à?"
"Tam muội, muội nói gì vậy, ta nghe qua đều không hiểu nổi." Lâm Thanh Vu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, "Xem ra, Tam muội thực sự đã bị kinh sợ quá mức rồi, muội nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm muội."
Nhìn Lâm Thanh Vu chậm rãi rời đi, Lâm Tình Thiển khó hiểu, lẩm bẩm nói, "Đoàn phim nào đây ta, vì mới gia nhập công ty mới, nên cô mới không biết chăng? Nhưng cũng không phải nha, thật kỳ lạ, còn có.."
Nàng nhìn đến xung quanh, "Mình nhớ rõ chị Uyển Nhi đang quay bộ phim >,
Có điểm nào là quay phim cổ trang đâu chứ?".
Lâm Tình Thiển lại hắt hơi, cô xoa xoa mũi, ở trong phòng đi qua đi lại, sự nghi ngờ ở trong lòng càng ngày càng lớn hơn.
Cô vô tình liếc nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo trong chiếc gương đồng, bỗng dưng hai mắt cô mở to nhìn lên.
Vẻ mặt cô không thể tin, vội đi đến trước chiếc gương đồng, Lâm Tình Thiển sờ sờ lên mặt mình, trong gương chính là một khuôn mặt của một đứa nhỏ, cô há to miệng khiếp sợ, đứa nhỏ ở trong gương cũng há miệng theo.
Qua một lúc lâu, Lâm Tình Thiển mới ý thức được đứa nhỏ ở trong gương chính là mình, cô liền hoảng sợ, phát ra tiếng thét đến chói tai.
"Á!".
Lâm Thanh Vu, người vừa mới rời khỏi Liễu Viện, khi nghe được tiếng hét sợ hãi thì dừng bước chân lại, vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu nhìn về cửa viện ở phía sau.
"Tiểu thư, cô nói Tam tiểu thư này, không phải rơi xuống nước xong, đầu óc cũng bị hư luôn rồi chăng? Nô tỳ thấy, hành vi cử chỉ của cô ta hôm nay có chút quái dị, cứ như thể điên điên khùng khùng vậy đó."
Trên khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn của Lâm Thanh Vu giờ đã không còn nét dịu dàng khi nãy nữa, chỉ cười lạnh một tiếng, "Điên khùng thì cứ điên đi, dù sao thì, ả cũng chỉ là một đứa thứ nữ, không đáng lo.
Chỉ tiếc, lại mất đi một đứa dễ dàng cho chúng ta sai bảo, và nhị đệ lại bớt đi một chút lạc thú rồi."
Chu Hồng