Lâm Thanh Thiển yếu ớt nằm bẹp trên bàn, tuyệt vọng lẩm bẩm nói: "Thà để cho cô chết ngay bây giờ.." Nếu không, kết cục của cô sẽ vô cùng thê thảm.
Xuân Hạ nghe vậy, liền sửng sốt: "Tiểu thư, ngàn vạn lần cũng đừng nghĩ quẩn, nếu như tiểu thư có điều gì bất trắc, nô tỳ làm sao có thể có ăn nói với sự giao phó của Ngũ phu nhân đã qua đời đây."
Lâm Thanh Thiển không biết phải giải thích như thế nào, vừa hay trong bụng lại phát ra từng tiếng kêu "ùng ục", thuận thế nói: "Ừm..
Ta đói bụng rồi, ta có thể ăn cơm trước được không?"
"Vâng, nô tỳ sẽ nhờ Thu Đông tỷ tỷ chuẩn bị bữa ăn cho tiểu thư."
Lâm Thanh Thiển ngượng ngùng vẫy vẫy tay nói, "Đi đi."
Nằm ở trên giường, Lâm Thanh Thiển lại suy nghĩ lung tung, bỗng dưng, ánh mắt lạnh lùng của Cố Trường Khanh lại đột ngột xuất hiện, quả thực khiến cô sợ đến, sống lưng cũng muốn phát lạnh.
Ánh mắt đó, rõ ràng chứa đầy sát ý mà.
Không! Cô không thể ngồi yên mà chờ chết được, đêm nay phải tìm cơ hội đi đến ao sen, nơi cô đã rơi xuống kia, thăm khám tình hình, xem thử, có thể tìm được đường quay trở về hay không.
Chuyện của nguyên thân làm, dựa vào cái gì mà bắt cô đây phải chịu tội chứ!
* * *
Hai nha hoàn Xuân Hạ, Thu Đông hầu hạ Lâm Thanh Thiển đi ngủ, sau đó đứng ở ngoài cửa trông chừng, cho đến giờ Tý, thì mới quay trở về phòng bên để nghỉ ngơi.
Tiếng bước chân của hai người dần dần đi xa, Lâm Thanh Thiển ở trên giường lập tức mở mắt ra, trong bóng tối thận trọng sờ soạng bước ra bên ngoài, dựa vào ký ức, cô đã đi đến Li Viện, tìm đến ao sen, nơi mà cô vừa mới rơi xuống nước ngày hôm nay.
May là Li Viện và Liễu Viện cách nhau không xa lắm, lại là nơi lạnh lẽo hiu quạnh trong tướng phủ, ban đêm sẽ không có thị vệ tuần tra.
Vì thế, Lâm Thanh Thiển một đường thông suốt đi đến bên cạnh ao sen.
Mặt mày Lâm Thanh Thiển ủ ê nhìn xuống ánh trăng dưới mặt nước lấp lánh.
Làm thế nào để cô quay trở về đây? Chẳng nhẽ lại phải nhảy xuống ao thêm một lần nữa?
Cái ao sen này bao sâu, cô hoàn toàn không biết.
Khí trời giá rét, nước ao lạnh buốt như đóng băng, vạn nhất cô không quay trở về được, liền trực tiếp chết đuối ở đây luôn, vậy chẳng phải là quá thiệt thòi ư!
Lâm Thanh Thiển ngồi xổm xuống đất, nhặt lên một hòn đá cuội ném vào trong ao sen, nước ao nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, suy nghĩ hỗn loạn không thôi.
"Nên làm sao đây? Nếu cô thật sự không quay trở về được? Cô sẽ phải ở lại cái nơi tồi tàn này, không internet, không điện thoại di động, không được mua sắm trực tuyến? Chết tiệt, chỉ là đọc sách thôi mà, đọc còn chưa hết, vậy mà lại có thể chơi đùa cô, đến ra như vậy này.."
Lâm Thanh Thiển đang lảm nhàm phàn nàn, thì phía sau đã phát ra tiếng động "kẽo kẹt."
Một bóng trắng bên bờ ao sen đã khiến cho Cố Trường Canh ánh mắt rét lạnh, quát to một tiếng: "Là ai, đang ở đó!"
Trong lòng Lâm Thanh Thiển cả kinh, vừa định xoay người trốn đi, một bóng người nhanh chóng xẹt qua vọt đến trước mặt cô, một bàn tay lạnh lẽo trực tiếp bóp chặt cổ cô.
Cổ bị bóp chặt, nhất thời không thở ra hơi, Lâm Thanh Thiển nghẹn đến mức, đầu óc cũng choáng váng, kiễng chân lên, bàn tay nhỏ bé không ngừng đập lung tung lên cánh tay của Cố Trường Canh, "Là..
là ta, mau..
buông ra.."
Dưới ánh trăng, mặt mày thiếu niên như họa, hình dáng ngũ quan đẹp tựa tiên nhân, một đôi mắt đen băng lãnh, không chút độ ấm nào.
Bàn tay của Cố Trường Canh đang bóp chặt cần cổ của Lâm Thanh Thiển, dần nới lỏng ra, nhưng chỉ trong một lúc, hắn ta lại từ từ siết chặt, một tia sát ý ánh lên trong mắt hắn.
Động tác giãy dụa của Lâm Thanh Thiển càng ngày càng yếu đi, sắc mặt đã đỏ bừng, kiễng chân đá lung tung, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Cô sắp chết sao?
Lâm Thanh Thiển tuyệt vọng nhắm mắt lại, khóe mắt ươn ướt, vừa lúc đang nghĩ rằng có lẽ mình sắp chết đi, thì cổ bỗng nhiên được buông lỏng, thân thể mềm mại ngã xuống nền đất, lấy tay che cổ thở hổn hển từng ngụm.
Cố Trường Canh mặt không biểu cảm nhìn cô.
"Khụ khụ..
Khụ khụ.." Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Thiển mới hoãn lại, sau tai nạn vừa rồi, cô sợ đến hết đời, cố gắng nuốt nước bọt, cô chắc chắn, mới vừa rồi, trong khoảnh khắc ấy, Cố Trường Canh đã muốn giết chết cô!
Hiện giờ, khắp nơi không một bóng người, Cố Trường Canh thì trầm mặt không nói, khuôn mặt lạnh lùng đến độ băng lạnh cũng có thể rớt ra được, cô sợ, nếu để hắn giết rồi, hắn sẽ hủy thi, không để lại dấu vết nào mất.
"Ta nghe nha hoàn nói, huynh bị tổ mẫu phạt quỳ, lòng ta băn khoăn, trằn trọc khó yên, liền muốn đến đây thăm huynh, chuyện rơi xuống ao sen hôm nay, Trường Canh ca ca..
Thật xin lỗi, đều là lỗi của ta..
Ta thật sự không muốn, nhưng ta cũng bị nhị ca bức ép, ta