Cố bá kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Thiển, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, "Tam tiểu thư."
Lâm Thanh Thiển liếc mắt vào trong sân viện, trộm nhìn một cái, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Cố Trường Canh đâu.
"Cố bá, Trường Canh ca ca có ở đây không? Ta đến đây để tìm huynh ấy."
"Cái này, cái này.." Cố bá ấp úng, cúi đầu nói, "Thỉnh tam tiểu thư thứ lỗi cho, hôm nay thân thể của công tử nhà ta có chút không khỏe, có lẽ không tiện gặp tam tiểu thư."
"Trường Canh ca ca bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không? Bây giờ đã ổn hơn chưa?"
Cố bá cúi đầu càng thấp, nói: "Đã phiền đến tam tiểu thư phải nhọc lòng, công tử cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏi."
"Uhm, vậy là tốt rồi."
Cố bá nhanh chóng nhướng mắt nhìn thoáng qua Lâm Thanh Thiển, thấy cô cau mày như đang suy tư trầm ngâm gì đó, trong lòng không khỏi lộp bộp lo sợ, hỏi: "Chẳng hay tam tiểu thư có gì dặn dò? Có thể nói với lão nô, lão nô chắc chắn sẽ chuyển lời đến công tử!"
"Thực ra cũng không có chuyện gì cả." Lâm Thanh Thiển nhìn thoáng qua chiếc hộp đồ ăn mà Xuân Hạ đang mang theo, "Hôm nay, Thu Đông có làm một ít bánh hoa mai, ta thấy hương vị cũng rất ngon, vì vậy liền mang đến cho Trường Canh ca ca một ít nếm thử.
Nếu thân thể của Trường Canh ca ca không khỏe, vậy ta sẽ không quấy rầy huynh ấy nghỉ ngơi.
Ngày khác, ta lại đến, bánh hoa mai này, làm phiền Cố bá chuyển giao cho Trường Canh ca ca giúp ta."
Nhìn hộp thức ăn mà Xuân Hạ đưa về phía trước mặt, Cố bá liền ngẩn người, đây có phải là Lâm Thanh Thiển, người có tính cách nham hiểm âm độc trước kia không?
"Đa tạ tam tiểu thư, lão nô nhất định sẽ giao cho thiếu gia."
Lâm Thanh Thiển khẽ gật đầu, "Xuân Hạ đi thôi, chúng ta mau trở về."
Xuân Hạ lên tiếng trả lời, "Vâng, tiểu thư." Rồi bước theo sau Lâm Thanh Thiển, cùng nhau rời đi.
Cố bá nhìn hai bóng dáng hai người, lại nhìn chiếc hộp thức ăn ở trong tay, vẻ mặt sợ hãi, đóng cửa viện lại.
Lâm Thanh Thiển lơ đãng đi về phía trước, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, càng nghĩ càng cảm thấy loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, cô bỗng dừng chân lại, khiến cho Xuân Hạ vô cùng khó hiểu, hỏi: "Tiểu thư, cô không trở về Liễu Viện sao?"
Lâm Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào hòn núi giả bên cạnh bức tường của Li Viện, ánh mắt chợt lóe: "Chúng ta, đợi lát nữa hãy quay về."
Thấy Lâm Thanh Thiển vén chiếc váy lên, chuẩn bị trèo lên trên núi giả, Xuân Hạ vội vàng hét lên: "Này, tiểu thư, cô định làm gì vậy? Này, không được đâu, cô như vậy, quá nguy hiểm.."
Lâm Thanh Thiển đưa ngón tay lên miệng kêu "suỵt".
Sau đó trầm giọng nói: "Em nói nhỏ tí, đừng để người khác nghe thấy, ta leo lên đó nhìn một cái, sẽ không có việc gì đâu, em ở phía dưới giúp ta để ý, biết không hả."
Thấy Lâm Thanh Thiển leo lên hòn núi giả, Xuân Hạ vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, hai tay ôm lấy thân thể cô, nhắc nhở: "Tiểu thư, cẩn thận một chút, tiểu thư, chú ý dưới chân.."
Một chân của Lâm Thanh Thiển suýt chút nữa dẫm trên không trung, khiến cho mặt mũi Xuân Hạ trắng bệch, nói "Tiểu thư!"
May mắn thay, Lâm Thanh Thiển phản ứng nhanh nhạy, đã dẫm lên một chỗ nhô khác của hòn núi giả, ổn định lại thân hình, hóa giải nguy hiểm, may quá, rồi lai tiếp tục hăng hái leo lên trên, nửa thân mình ghé sát vào bức tường, nhìn Xuân Hạ ở phía dưới cười cười: "Yên tâm, ta không sao, em ở dưới giúp ta quan sát, có người đến, thì nhớ gọi ta."
Vẻ mặt Xuân Hạ đầy khẩn trương, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cái người đang ở trên hòn núi giả, trái tim nhỏ bé của nàng cứ nhảy phanh phanh.
Lâm Thanh Thiển nhìn xung quanh bên trong sân Li Viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bóng dáng vận trường bào thanh y Cố Trường Canh, trong tay thiếu niên đang cầm một thanh kiếm sắc bén, các chiêu thức được hắn thực hiện rất gọn gàng lưu loát, mang theo chút mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Lâm Thanh Thiển không tự chủ mà nhớ đến giấc mơ của mình, Cố Trường Canh không hề do dự đã vung kiếm chặt đứt tứ chi của cô, khiến cô sợ đến mức phải giật cả mình.
Chờ, chờ đã! Thân thể không khỏe? Nhìn hắn sinh khí dồi dào, sức khỏe như vâm, sức lực này có thể đánh chết cả hai con trâu ấy chứ, vậy mà, lại có thể nói là đang bị ốm?
Trong sân, Cố bá mang theo hộp thức ăn đi vào, khoảng cách có chút xa, nên Lâm Thanh Thiển không thể nghe được giọng nói của hai người.
"Thiếu gia."
Cố Trường Canh thu kiếm, hỏi "Có chuyện gì?"
"Vừa rồi Tam tiểu thư có đến tìm ngài, lão nô tự tiện tìm đại một lý do, bảo rằng ngài đang bị ốm, ngăn không cho cô ta vào.
Tam tiểu thư có nhờ lão phu đem hộp bánh hoa mai này chuyển giao cho ngài, mời ngài nếm thử."
"Lâm Thanh Thiển