Tiêu Cảnh Vân được mời đến Ân gia, Trấn Nam Vương phi lại không lo lắng chút nào, nếu không phải gần cuối năm không tiện đến quấy rầy nhà người ta, thì ở đó ăn bữa cơm rồi về cũng không sao.
"Mẫu thân".
Tiêu Cảnh Vân cười bước vào, nha hoàn nhanh nhẹn đóng cửa lại, một cỗ khi nóng ập đến, nhưng lại không làm người khó chịu.
"Đây là đem quà về sao?" Trấn Nam Vương phi cười hỏi.
"Đem về một ít điểm tâm từ Ân phủ, là Ân phu nhân đặc biệt làm cho A Man".
Tiêu Cảnh Vân cười nói.
Trấn Nam Vương phi dở khóc dở cười vỗ vai Tiêu Cảnh Vân một cái nói: "Con cướp đồ ăn từ miệng A Man mang về cho lão nương này hả?"
Nha hoàn nhanh nhẹn bước lên trước lấy thực hạp từ trong tay Tiêu Cảnh Vân, đặt thực hạp lên bàn cạnh Trấn Nam Vương phi, sau khi lấy từng đĩa điểm tâm ra, không khỏi cảm thán một tiếng: "Nhìn bề ngoài có vẻ rất khéo léo".
"Aizz....cái này ta biết, đứa trẻ đó vừa ra đời sức khỏe không được tốt, nghe nói đã lượn một vòng qua Quỷ Môn Quan, Ân phu nhân thương yêu nó vô cùng, đồ ăn cũng không mượn người khác đụng tay vào, tất nhiên khéo léo".
Trấn Nam Vương phi nói xong, đoạn lấy một miếng điểm tâm ăn thử, khẽ cười: "Rất ngon".
Tiêu Cảnh Vân vẫn còn giấu trống lắc trong tay áo, lúc này nghe được lời của Trấn Nam Vương phi, cậu muốn nói về chuyện lần trước A Man bị bệnh, nhưng sau khi cân nhắc lại thôi.
Nếu chuyện này đã kết thúc, hà tất phải lôi ra nói lại, Ân gia cũng không phải loại người nợ ân phải trả, nói nhiều rồi cũng vô nghĩa.
"Hôm nay tâm trạng con có vẻ tốt nhỉ".
Trấn Nam Vương phi ăn liền ba chiếc điểm tâm, mới dừng lại cười nhìn Tiêu Cảnh Vân nói.
Tiêu Cảnh Vân trực tiếp kéo ghế ngồi xuống: "Hôm nay đến Ân phủ với Nguyên Tân, đầu tiên thưởng thức tranh của A Man vẽ, lại nhìn thấy A Man với Ân đại nhân cãi nhau to một trận, còn được A Man tặng quà, tất nhiên là vui".
Tiêu Cảnh Vân nói xong lấy ra trống lắc từ trong tay áo, còn lắc lắc mấy cái.
Trấn Nam Vương phi nhìn cái trống lắc kia, ý cười nơi khóe miệng càng rõ hơn.
"Cãi nhau? A Man cãi thế nào?".
Đam Mỹ Sắc
"Nói, cha là đồ ngốc, khiến Ân đại nhân tức xì khói, lại không làm gì được".
Tiêu Cảnh Vân vừa nhớ lại cảnh tượng đó, không giấu nổi ý cười.
Lúc này, say khi nha hoàn dâng trà lên, liền đứng sang một bên, một lúc sau, bỗng nhiên cười nói: "Nô tỳ vừa dâng trà cho thế tử, ngửi thấy trên người thế tử có mùi của Cổ Bách Hoa, có phải thế tử còn mua phấn cho Vương phi không? Tuy giấu kĩ, nhưng mùi hương đó thật sự rất hấp dẫn người khác".
Trấn Nam Vương phi cười mắng một câu: "Đứa trẻ mới bây lớn, làm gì có chuyện đi mua son phấn gì chứ".
Nói xong, lại nhìn Tiêu Cảnh Vân, ánh mắt trong phút chốc đã nhìn ra sự thật, hỏi: "Các con, lấy phấn của Ân phu nhân nghịch có phải không?" Vừa nói xong, bà đã ngửi thấy hương hoa như có như không trên người Tiêu Cảnh Vân.
Tiêu Cảnh Vân một bộ dạng không thể giải thích rõ ràng, buông tay nói: "Mẫu thân, con với Nguyên Tân cũng không phải trẻ con nữa, chỉ là vẽ tranh với A Man một lúc, trên người chỉ có mùi mực thôi".
Trấn Nam Vương phi vẫy vẫy tay, Tiêu Cảnh Vân liền bước qua.
"Còn nói không chơi, mùi này không phải mùi son phấn thì còn có thể là gì chứ? Giữa mùa đông thế này, lấy đâu ra hoa tươi để con ủ y phục".
Trấn Nam Vương phi nhìn con trai lớn vậy rồi mà còn ham chơi, thật không có cách nào, vẫy tay bảo nha hoàn đến viện tử của thế tử chuẩn bị nước nóng cho cậu tắm, "Lần sau không được chơi mấy thứ này nữa".
Tiêu Cảnh Vân hoang mang, nâng cánh tay lên ngửi ngửi, cả người liền choáng váng.
Bách Hoa Hương này từ đâu ra vậy?
Sau khi Tiêu Cảnh Vân tắm xong, cả người vẫn còn mùi thơm, không khỏi nghĩ tới bông hoa kì lạ từ Tây Vực kia, vậy nên giữa tối, thái y lại được mời đến Trấn Nam Vương phủ, không chẩn đoán ra bệnh gì.
Hơn nữa sau khi thái y bắt mạch xong còn phát hiện sức khỏe Tiêu Cảnh Vân tốt hơn trước rồi, vậy nên đoán rằng có thể là hậu di chứng của bông hoa lạ kia.
Nhưng mùi hương này lại càng ngày càng nồng, khiến Tiêu Cảnh Vân không muốn ra khỏi cửa luôn, chuyện này để sau hãy nói.
Lúc này Ân Tố Tố vừa cho Tiêu Cảnh Vân dùng Ngưng Hương Hoàn xong,