Ân Hằng sửng sốt, sau đó cười lớn không ngừng.
"Đúng là con gái ngoan của ta, cảm thấy món đồ đó tốt, nên muốn cho cha có phải không?"
Ân Tố Tố cố tình đem chiếc nhẫn ngọc lục bảo đeo vào tay Ân Hằng, tay chân vụng về, nhưng nhìn cực kỳ nghiêm túc.
Tình cha con trong Ân Hằng trực tiếp dâng trào, ôm Ân Tố Tố vào lòng: "Tổ mẫu cho con đó, con cứ giữ lại đi".
Mặt lão phu nhân lúc này đã đen như đít nồi, nếu không phải bây giờ còn có mặt khách khứa, bà đã sớm nhăn mặt cau có rồi.
Trương ma ma dìu lão phu nhân về vị trí ngồi, dùng ánh mắt biểu thị bây giờ không phải là lúc quay về.
Tâm trạng Ân Tố Tố rất tốt, còn liếc nhìn khuôn mặt đã xụ lên của lão phu nhân, cười rạng rỡ, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.
Ân Hằng đưa nhẫn cho Ân phu nhân Tần Tư Sương nói: "Phu nhân à, chiếc nhẫn này là của hồi môn năm đó của mẫu thân, có hơi lỗi thời, nàng đi tìm một thợ thủ công đem nó sửa thành đôi khuyên tai, đeo cho A Man".
Ân phu nhân đáp lại bằng nụ cười, dùng khăn tay cẩn thận bọc lại và cất đi.
Mặt lão phu nhân lúc này giá lạnh như băng.
Nhưng bình thường bà cũng đều mang khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nên không ai nhìn ra bất thường gì cả.
"Nào, A Man, chọn đồ thôi, xem xem thích cái nào?" Ân Hằng cười đặt A Man trở lại chỗ cũ, ánh mắt đầy mong chờ nhìn cô.
Ân phu nhân cũng không nhịn được căng thẳng.
Ân Tố Tố nhìn vào đống đố vật bày trước mặt, trong lòng vẫn luôn nghĩ về đống vàng bạc đó, nhưng nó ở quá xa, nếu như bò qua đó để lấy thì quá rõ ràng rồi.
Nếu đã như vậy, thì lấy bàn tính đi, có thể gánh vác nhà cửa.
Nhưng vào lúc Ân Tố Tố chuẩn bị động tay, bên ngoài đột nhiên có tiếng la to.
"Vương gia đến! Vương phi đến! Thế tử đến!"
Sắc mặt Ân Tố Tố tái nhợt, hồi ức không mấy tốt đẹp của kiếp trước dồn dập kéo đến.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, đến khi một đao cắt đứt mọi quan hệ, khoảng thời gian đó không phải chỉ khái quát bằng một hai câu là xong, cô thậm chí từng ngỡ cho dù nữ chính xuất hiện, vị hôn phu này của cô vẫn sẽ giữ được trái tim, cùng cô sống đến đầu bạc răng long.
Nhưng thực tế là, ánh mắt hắn ta lạnh lùng nói muốn hủy hôn, cảnh cáo cô không được làm hại vị nữ chính yếu đuối kia, thậm chí đem Ân gia ra uy hiếp cô.
Quả là nực cười.
Cả Ân gia người mà có thể thực sự dùng để uy hiếp cô chỉ có mẫu thân, vậy nên vì người thân duy nhất của mình, cô ấy bắt buộc phải đưa ra quyết định.
Cô rất hận, làm sao không hận cho được!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chỉ vì để tác hợp cho tình yêu của nam nữ chính, cô lại bị coi thành bàn đạp?
Không can tâm, thật sự rất không can tâm!
"Bái kiến Vương gia, Vương phi".
Ân Hằng lập tức kéo thê tử lên trước.
Trấn Nam Vương phi Triệu Hồng cười dìu Tần Tư Sương đứng dậy, cái dìu này hoàn toàn là chân tình thực ý.
Tần Tư Sương có chút không yên nhìn Ân Hằng, Ân Hằng lắc đầu, ông cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, ông chỉ là một quan viên nhỏ bé, chẳng qua chỉ là thăng lên chức mọn, chủ yếu là để mừng Lễ Trảo Chu cho nữ nhi nên tổ chức to một chút, cũng là chuẩn bị cho tương lai, không nghĩ tới Trấn Nam Vương sẽ đột ngột tới đây.
"Vị này chắc là tiểu thế tử nhỉ, đúng là mang mệnh rồng trong người, khí thế hiên ngang".
Ân Hằng bước sang một bên, hơi cúi đầu nói.
Tần Tư Sương cười đỡ Vương phi, cũng nói: "Thiếp chỉ là nữ nhân trong nhà, nói ra cũng không sợ mọi nguời cười chê, vừa gặp tiểu thế tử đây, liền nghĩ sau này trưởng thành, không biết sẽ mê hoặc biết bao cô nương đây".
Trấn Nam Vương phi cười lớn nói: "Đúng vậy, ai cũng nói đứa con trai này của ta thực sự trông quá đẹp".
Nói xong, dắt Tiêu Cảnh Vân đi về phía trước.
Ân Tố Tố vẫn luôn ngồi ở chỗ cũ cúi đầu không động đậy, sau khi nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần mới chậm rãi ngẩng đầu.
A, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, vẫn là nam nhân quen thuộc ấy.
Chỉ là Tiêu Cảnh Vân của hiện tại vẫn là một tên nhóc,vẻ mặt căng thẳng, nhưng trong mắt ẩn chứa sự tò mò, sau khi ánh mắt rơi trên mặt Ân Tố Tố, không thể không mỉm cười một cái.
Ân Tố Tố quay mặt đi.
Tiêu Cảnh Vân sững sờ tại chỗ, đây là lần đầu tiên cậu bị tiểu cô nương coi thường đó, còn là một cô nhóc nhỏ hơn cậu sáu tuổi.
Ân Tố Tố bĩu môi, kịch bản vẫn y chang như cũ vậy.
Theo kịch bản, cơ thể Tiêu Cảnh Vân lúc này không được tốt, mời danh y khắp nơi, dùng các loại thuốc quý vẫn không trị khỏi được căn bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ, không còn sự lựa chọn nào khác, Trấn Nam Vương và Vương phi