Hôm nay là mùng Năm Tết, mới sáng sớm Ân phủ đã náo nhiệt, bởi vì lão phu nhân mới sớm ra đã bắt đầu chỉ huy rồi.
Đối với Ân Tố Tố mà nói, hôm nay một buổi sáng gà bay chó nhảy.
Vốn dĩ là vì muốn đón nhị thúc tam thúc, Ân phủ sớm đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ rồi, nhưng lão phu nhân vẫn không hài lòng, mới sáng sớm ra đã náo cả phủ lên, mẫu thân cô tất nhiên cũng phải qua đó giúp đỡ.
Ân Tố Tố cắn một miếng điểm tâm trong tay, cha cô ngược lại rất thông minh, trốn biệt trong thư phòng, mẫu thân buộc phải tự mình lên trận.
"Thật sự xem mình là thế gia trăm năm hay sao, mới sáng sớm đã giày vò người khác như vậy, lão gia chẳng qua cũng chỉ là quan tứ phẩm, nhị gia cũng chỉ thất phẩm, cầm làm đến vậy sao?" Vương ma ma vừa lau tay cho Ân Tố Tố, vừa lẩm bẩm nói.
Ân Tố Tố vô cùng tán thành, còn thật sự tưởng là có quý nhân đến nhà hay sao.
"Không được, nếu lần nào đến cũng giày vò nhau như vậy, phu nhân nào chịu được, cho dù Tần gia đến cũng chưa làm đến mức này đâu".
Vương ma ma nói xong, vẫy tay gọi một tiểu nha hoàn đến, kêu cô đi tìm Thanh Trúc tới.
Sau khi Thanh Trúc tới, Vương ma ma dặn dò một số chuyện, liền để cô đi.
Ân Tố Tố bên này được đút một thìa nước mật, vui tới híp cả mắt lại.
Vương ma ma nói, thế gia thân thích tới thăm cũng chưa tới mức linh đình như vậy, một Ân gia nhỏ bé dám náo tới mức như vậy, cho dù từ nơi khác đến, nhưng cũng ở kinh thành lâu vậy rồi, sao dám không có quy củ như vậy.
Lỡ chuyện này bị náo tới tai quan phủ, vậy thì con đường làm quan coi như chấm hết từ đây.
Đối với lời của Vương ma ma, Ân Tố Tố không hề cảm thấy có gì không đúng, nếu lần nào cũng vậy, mẫu thân cô làm sao chịu nổi.
Hơn nữa lời đồn Vương ma ma nghe được, thật ra cũng không cần nhiều hay ít người biết, chỉ cần lời đồn truyền ra ngoài, thì phía lão phu nhân nhất định không ngồi yên được.
Dù gì thì bây giờ vinh hoa bà hưởng suy cho cùng cũng là nhờ Ân Hằng, nếu vì những người con khác mà hại con cả, chắc chắn bà không dám gióng trống khua chiêng như vậy nữa đâu.
Quả nhiên, Ân phủ đột nhiên an tĩnh trở lại, những gì nên bỏ đều bỏ hết, pháo hoa đã chuẩn bị cũng bỏ nốt, chỉ kêu trù phòng chuẩn bị nhiều đồ ăn chút, như vậy là được rồi.
Khoảng quá buổi trưa, lúc Ân Tố Tố đang cầm bút mô phỏng bức họa hàn mai của ca ca cô, Trương ma ma bên cạnh lão phu nhân liền tới.
Vương ma ma cười tiếp bà, sau khi hàn huyên một lúc, liền nói: "Bây giờ phải đưa thiếu gia tiểu thư qua đó".
Ân Nguyên Tân lấy bút từ trong tay Ân Tố Tố, khẽ nói: "A Man, có lúc lời người lớn nói chưa chắc là thật, chỉ là lừa muội thôi, đừng coi là thật".
Nói xong, cũng không quan tâm Ân Tố Tố nghe hiểu hay không, liền sửa sang lại ngoại y.
Bên này Vương ma ma ôm Ân Tố Tố lên, một trước một sau cùng Ân Nguyên Tân ra khỏi Ngô Đồng Uyển, đi về phía Hồng Lư Uyển.
Cách Hồng Lư Uyển vẫn còn một đoạn, nhưng tiếng cười sảng khoái đã truyền ra tới đây rồi, tiếp đó là một câu mắng đùa của lão phu nhân: "Cũng chỉ có con khỉ nghịch ngợm như con mới dám nói vậy".
"Còn không phải do cô mẫu chiều ra sao".
Tiếng nữ tử vọng đến.
Nha hoàn vén rèm lên, Ân Nguyên Tân đưa theo Ân Tố Tố bước vào trong, ngay lập tức một cỗ Huân hương liền ập tới, cộng thêm khí nóng trong phòng làm Ân Tố Tố suýt thì ngất.
Ân Nguyên Tân dường như cũng có chút không thoải mái, cau mày một cái.
Lão phu nhân vẫn rất thương đứa trưởng tôn này, sau khi tiến lên trước hỏi rõ tình hình, liền mở cửa sổ ra để Huân hương tản bớt đi, lại dập tắt Huân hương trên bàn.
"Đây, cô mẫu, là lỗi của con, cứ nghĩ không dễ dàng mới có được thứ tốt như vậy, muốn hiếu kính với cô mẫu, nhưng không ngờ lòng tốt lại gây ra chuyện".
Nữ tử kia có chút xấu hổ nói.
Ân Tố Tố trợn mắt trắng, câu này nói ra, giống như là đang chê ca ca cô lắm chuyện vậy.
Ân Nguyên Tân đưa mắt nhìn, chỉ thấy một phụ nhân thanh lệ mặc một bộ bỉ giáp đối xứng* màu hồng phấn, đang nhìn tổ mẫu, dáng vẻ không biết làm sao cho phải.
*Bỉ giáp đối xứng: Là trang phục thời nhà Minh.
Với phần áo cổ vuông, hai tà bằng nhau.
Phần dưói mặc váy mã diện.
(Ngoài ra những hình mình dùng làm ảnh bìa từ đầu đến giờ đều là Minh phục cách tân, các bạn có