Sau khi Lục Dịch phân phó xuống dưới, lập tức có người dọn dẹp một gian viện tử, nước nóng cũng được để sẵn trong phòng tắm, chỉ là không có hương di tử*, đành dùng tạo giác trong Tự.
*Hương di tử: xà phòng thơm, kiểu sữa tắm thơm ý.
*Tạo giác: xà phòng tắm.
Ân Tố Tố cảm tạ một tiếng, lại do dự cả nửa ngày, mới ngại ngùng hỏi: "Lục đại nhân, có y phục không?"
Lục Dịch lộ ra dáng vẻ sững sờ hiếm thấy, một lúc sau mới nói: "Lúc ta lên núi, có mang theo một bộ cẩm y vẫn chưa mặc qua, nếu Ân tiểu thư không chê, thì dùng bộ đó đi".
Ân Tố Tố có hơi thẹn thùng cảm tạ, trong không gian của cô cũng có một bộ y phục không tồi, nhưng cô không thể lấy nó ra, nên mới hỏi Lục Dịch, tìm cho cô một bộ tăng phục* trong Tự.
*Tăng phục: quần áo của sư.
Chuyện đến nước này, Ân Tố Tố cũng không tiện nói thêm gì nữa, sau khi nhận lấy y phục, lập tức chạy ra khỏi viện tử nhanh nhất có thể.
Lúc này Lục Dịch mới bất giác nhận ra lời vừa rồi có mình có chút không thỏa, đem y phục của mình đưa cho một vị thiên kim tiểu thư, nếu chuyện này xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, vậy thì danh tiếng của thiên kim tiểu thư này coi như hủy.
Có điều nghĩ đến những chuyện vị thiên kim tiểu thư này làm, Lục Dịch lại cảm thấy mặc một bộ nam y cũng không tính là gì.
Lúc trước hắn nghe thuộc hạ báo cáo phát hiện ba thi thể trong rừng của Kim Quang Tự, nhìn có vẻ như là tự chém giết lẫn nhau, chết vô cùng thảm.
Sau khi Lục Dịch biết được, lập tức cho người xử lý tại chỗ, xóa tất cả dấu vết, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy cũng coi như đã giúp vị Ân tiểu thư kia một lần.
Còn về kẻ đã truy sát hắn, coi như kẻ đó may mắn nên mới trốn thoát.
truyện ngôn tình
Suy nghĩ về chuyện nay, sắc mặt Lục Dịch hơi trầm xuống, gan của bọn chúng đúng là càng ngày càng lớn, vậy mà dám vươn tay đến tận kinh thành.
Bên này Ân Tố Tố xấu hổ đến không sao kể xiết, nhanh chóng tắm cho xong, sau khi tắm rửa sạch sẽ, đốt một chậu than, đem y phục đốt hết, may là ban đêm trừ thủ vệ của Lục Dịch cũng không còn ai khác, vậy nên cho dù khói đen ngút trời, cũng không ai xem cô thành kẻ trộm mà hô đánh hô giết.
Lục Dịch chuẩn bị đưa Ân Tố Tố quay về viện tử, kết quả nhìn thấy Ân Tố Tố mặc y phục của mình từ từ bước ra, vẫn không nhịn được có chút xấu hổ, chỉ đành không nhìn cô nữa, chuyên tâm dẫn đường phía trước.
"Dừng".
Lục Dịch nhăn mày, "Ân tiểu thư, đi trước đi".
Ân Tố Tố gật đầu, dùng khinh công bay đi, ẩn mình trong đem đen.
Lục Dịch nghênh đón phía trước, Tiêu Cảnh Vân đang nhìn hắn chầm chậm bước qua, trong mắt hình như mang theo hoài nghi, y vừa nhìn thấy thân ảnh chớp mắt đã bay đi, có vẻ là một nam tử gầy yếu, nhưng không ngờ khinh công lại bất phàm tới vậy.
"Tiêu thế tử nhìn thấy thị vệ của ta rồi? Như vậy xem ra công phu của hắn vẫn chưa đến nơi đến chốn".
Lục Dịch hơi lắc đầu, hình như có chút ghét bỏ.
Tiêu Cảnh Vân nghe vậy thì không quan tâm nữa, mà là nhìn Lục Dịch hỏi: "Lục đại nhân, ta nghe nói hôm nay ngài đến Thượng Thiện Viện, có phát hiện gì không?"
"Tiêu thế tử đến Kim Quang Tự không phải để đón người sao? Sao còn muốn cướp công lao của tại hạ vậy?" Lục Dịch khẽ cười, hai tay chắp sau lưng, vẫn chưa biết Tiêu thế tử này sao lại đến đây.
Tiêu Cảnh Vân cũng không tức giận, nghiêm túc nói: "Sớm đã nghe nói Lục đại nhân phá án như thần, hôm nay mới được gặp lần đầu tiên, có chút ngưỡng mộ thôi".
Lời này nếu như là người khác nói, Lục Dịch có lẽ cũng tin ba phần, nhưng nói ra từ miệng vị Tiêu thế tử này, hắn một chữ cũng không tin.
Tiêu Cảnh Vân và hắn giống nhau, đều là con cháu thế gia, không dựa vào trưởng bối, tự mình mở ra một vùng trời mới.
Kinh thành có chuyện tốt, cũng thường xem đem hai người họ ra so sánh.
So xuất thân, so sai sự*, so quan vị, thậm chí so gia thế, cuối cùng khó tránh khỏi có điểm đáng tiếc, hai người bọn họ đến nay đều độc thân, không có giai nhân bầu bạn.
*Sai sự: công việc
Cho nên hắn đánh giá Tiêu Cảnh Vân là một con cháu thế gia không tồi, cũng không