Ân Nguyên Tân không nói gì, cứ như vậy lặng lẽ ngồi xuống.
Một lát sau, Ân Hằng đẩy ẩn ý nhìn cậu một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài, lúc này trong lòng ông đã hạ quyết định rồi.
Nếu Tiền Thị lang không chịu từ bỏ, vậy ông chỉ đành buông bỏ 10 vạn lượng kia, vạch rõ giới hạn với Tiền Thị lang.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ân Tố Tố dìu Tần Tư Sương từ trong nội thất ra ngoài, ánh mắt rơi trên người Ân Nguyên Tân đang nhắm mắt không nói, có hơi lo lắng.
Cửa không đóng, gió lạnh ùa vào, làm tan đi không khí ấm áp vốn có trong phòng.
Ân Tố Tố gọi người đến, dọn dẹp trà trên bàn, lại đốt lửa than mới, đợi sau khi trong phòng ấm lên, mới lặng lẽ ngồi xuống.
"Ca ca".
Ân Tố Tố có hơi lo lắng gọi một tiếng, tuy Tần Tư Sương nghe không rõ hai người nói gì, nhưng đối với người luyện võ như Ân Tố Tố mà nói, chỉ ở gian bên cạnh nghe cũng có thể nghe được rõ ràng.
Những lời đó của cha cô cũng không có vấn đề gì, nhưng ngữ khí mang theo một tia lo sợ.
Lo sợ? Lo con trai mình mạnh hơn mình, đi xa hơn mình sao?
Ân Tố Tố nén giận, cha cô đúng là càng lớn tuổi càng sống thụt lùi mà, Ân đại nhân ý chí hăng hái của năm đó, bây giờ lại phải luồn cúi như vậy, kết bè kết cánh, bước tiếp theo có phải là ủng hộ hoàng tử, cân nhắc bè phái?
Ân Nguyên Tân nhìn Ân Tố Tố khẽ lắc đầu, sau đó lại nhìn Tần Tư Sương, cười nói: "Mẫu thân, hôm nay con và muội muội đến cơm cũng không kịp ăn đã phải quay về rồi".
Tần Tư Sương nghe vậy thì còn tâm tư nào nữa, lập tức gọi Thanh Trúc đến, kêu cô dặn dò trù phòng, vừa hay canh bổ bà phân phó trù phòng hầm cũng sắp được rồi, lập tức mang lên.
"Nếu lần sau Tiêu thế tử đến, ta nhất định không đồng ý nữa, còn về cái thứ tai họa kia sao? Y thích Bạch cô nương đó thì kệ y, còn liên lụy đến hai đứa nữa".
Tần Tư Sương bất mãn nói.
Ân Tố Tố ôm cánh tay mẫu thân, làm nũng nói: "Vẫn là mẫu thân thương bọn con, mẫu thân, con nói cho người biết, con và ca ca đến Quỳnh Ngọc Lâu, người đoán đụng phải ai?"
Tần Tư Sương gõ trán Ân Tố Tố một cái, quở trách nói: "Đã đi Quỳnh Ngọc Lâu rồi, quay về lại còn kêu đói".
Ân Tố Tố cố tình bày ra vẻ mặt mếu máo, giống như chịu ấm ức rất lớn vậy, khẽ nói: "Mẫu thân, người không biết đâu, con và ca ca đi Quỳnh Ngọc Lâu, đầu tiên đụng phải Lục đại nhân của Đại Lý Tự, sau đó lại nhìn thấy Trình nhị gia bị người ta ném từ trên lầu hai xuống, Yên Nhiên còn cùng chủ nhân của Quỳnh Ngọc Lâu ăn cơm...."
Ân Tố Tố không có bất cứ chuyện gì phải giấu mẫu thân cả, một là được sống lại một kiếp, mẫu thân vẫn khỏe mạnh, không vì chuyện của cô mà phiền muộn, vậy nên cô muốn chia sẻ với mẫu thân mọi chuyện.
Hai là cho dù kiếp này mẫu thân không còn Vương ma ma bên cạnh nữa cũng có thể một mình gánh vác, có những lúc gia quyến của các gia tộc tôn quý khác gửi thiệp mời đến, mẫu thân cũng phải xã giao qua lại với họ, tất nhiên cũng sẽ biết được một số chuyện.
Quả nhiên, sau khi Tần Tư Sương nghe xong, lập tức kéo Ân Tố Tố dậy nghiêm túc nói: "Nếu khuyên được thì nên khuyên Trình tam tiểu thư vài câu".
Ân Tố Tố gật đầu, có điều nghĩ tới biểu hiện lúc đó của Yên Nhiên, cô lại có chút không chắc chắn.
"Mẫu thân, sợ là không dễ khuyên".
Tần Tư Sương thở dài một hơi, bà gặp Trình tam tiểu thư cũng được vài lần, gương mặt xinh đẹp, gia thế cũng tốt, lại là người tri thư đạt lễ, người như vậy cho dù gả cho hoàng tử cũng là chuyện đương nhiên, nhưng giờ lại rơi vào ái tình, nếu không xử lý tốt chuyện này, sợ là vạn kiếp bất phục.
"Tên Lâu Vọng Các kia cũng biết tính toán thật, một tiểu thư khuê các như Trình tam tiểu thư thì hiểu cái gì chứ, nếu không phải người này ám thị, Trình tam tiểu thư sao có thể bị mê hoặc đến mất hết thần trí như vậy chứ? Càng huống hồ trong lòng Lâu Vọng Các chỉ có vị Bạch cô nương kia, hai nam tranh một nữ, đúng là vọng tưởng",
Tần Tư Sương nhìn Bạch Như Sương không vừa mắt, tất nhiên càng không thích Lâu Vọng Các, theo như bà thấy, nhất định là Lâu Vọng Các đã