Ân Tố Tố và Nguyễn Chỉ Lan ngồi đối diện nhau trong một gian hương phòng của nữ tử được bày biện tương đối đơn giản, sau khi Vương đại gia dâng trà nóng và điểm tâm lên, liền lui ra ngoài.
Ân Tố Tố nhìn trái phải một lượt rồi nói: “Nguyễn cô nương đây là chuẩn bị rời đi nhỉ, ta thấy đồ đạc cũng thu dọn gần hết rồi”.
Nguyễn Chỉ Lan gật đầu, khẽ nói: “Đúng là đang định rời đi”.
Ân Tố Tố an ủi: “Nguyễn cô nương, đợi chúng ta bắt được tên đó, cô có thể an tâm đi rồi”.
Nguyễn Chỉ Lan muốn nói lại thôi, hai gò má hơi ửng hồng, thấp giọng nói: “Ân cô nương, hai vị công tử kia đều là người của Đại Lý Tự sao? Giờ ta mới biết hóa ra Đại Lý Tự cũng thu nhận nữ tử, không biết làm sao mới có thể vào được”.
Ân Tố Tố sững sờ một lát, nếu không phải tâm pháp nội công của cô luyện đã đạt được một ít thành tựu, thì cô chưa chắc đã nghe ra âm thanh lí nhí như tiếng muỗi kêu này.
“Nguyễn cô nương, ta biết võ, biết y thuật, biết chế độc, nhưng cũng chỉ mang danh của Đại Lý Tự thôi, không thể thật sự tham gia vào, nếu không phải cô là nữ tử, ta cũng không bị phái đến đây hỏi chuyện đâu”.
Ân Tố Tố nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Nguyễn Chỉ Lan trắng bệch.
Ân Tố Tố khẽ thở dài trong lòng, cô thật sự không ngờ Nguyễn cô nương lại nổi tâm tư với ca ca cô và Lục Dịch.
Có điều cũng bình thường thôi, dù sao họ cũng là hai trong số bốn người được bình chọn là kinh thành tứ mỹ.
“Là ta…..quá phận rồi”.
Sắc mặt Nguyễn Chỉ Lan còn hơi nhợt nhạt nói.
Ân Tố Tố lắc đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Nữ tử mới biết yêu, sau khi bị tên thư sinh nghèo kia bám riết, giờ lại nhìn thấy hai vị nam tử quang phong tễ nguyệt* mỗi người một vẻ, trong lòng không tránh khỏi sinh ra ái mộ, đúng là đáng tiếc mà.
*Quang phong tễ nguyệt: thành ngữ, nghĩa đen là cảnh trời quang mây tạnh sau cơn mưa, nghĩa bóng trong câu văn ý chỉ con người thẳng thắn, khoáng đạt.
Lục Dịch là người bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn tàn độc, nhưng đa số các cô nương đều bị cái bản mặt của hắn lừa.
Ca ca cô thì cô lại càng hiểu rõ hơn, nhìn thì dịu dàng như ngọc, khí chất phi phàm, nhưng huynh ấy là người thông minh, mà bệnh chung của người thông minh đó chính là hễ nhìn thấy cái gì cũng phải nhìn vào ngọn nguồn của nó trước.
Phong hoa tuyết nguyệt, tình yêu nam nữ trong mắt huynh ấy chẳng qua là chuyện lãng phí thời gian, hoàn toàn không có suy nghĩ khác về vấn đề này.
Nguyễn Chỉ Lan chần chừ nửa khắc, âm điệu cũng khôi phục về bình thường.
“Người đó tên Vương Uất Sơn”.
Nguyễn Chỉ Lan khẽ nói, “một năm trước, ngoại tổ phụ ta phát sốt, mãi không đỡ lên, ngoại tổ mẫu ở một bên chăm sóc.
Khi đó là vào đêm khuya, ngoại tổ phụ muốn đợi đến sáng thì hẵng mời đại phu, nhưng ta không dám cược, bèn đưa theo nha hoàn lén lút ra ngoài tìm đại phu, chính là vào lúc đó gặp được hắn.
Hắn chạy đến hỏi chúng ta đang làm gì, khi đó ta có chút sợ hãi, nhưng vẫn thành thực nói muốn tìm đại phu, hắn liền đưa ta đến Hồi Xuân Đường, giúp ta tìm đại phu, còn đích thân đưa ta về nhà.
Ta còn tưởng gặp được người tốt, hơn nữa sau khi ngoại tổ phụ đỡ sốt, hắn vẫn thường xuyên đến nhà, hỏi ta có gì cần giúp đỡ không”.
Nguyễn Chỉ Lan nói xong, lồ ng ngực ngẹn một cục, hai tay siết chặt lấy khăn tay, lo sợ tiếp tục nói: “Sau đó ngoại tổ phụ bảo ta tặng hoa quả cảm tạ hắn, tiện tặng thêm một ít ngân lượng.
Hắn lấy hoa quả, nhưng không nhận ngân lượng, vẫn ngày ngày đến nhà, có lúc còn đốn củi mang đến.
Ngoại tổ mẫu ta nhìn ra được gì đó, nên cố ý nói than củi mua là được rồi, bảo hắn không cần khiến bản thân mệt mỏi, sau này cũng không cần vất vả như vậy nữa.
Vương Uất Sơn nghe ra ẩn ý trong lời ngoại tổ mẫu ta, những vẫn cố tìm cách đến nhà hỏi han, ngoại tổ mẫu hết cách, chỉ đành trực tiếp hỏi hắn rốt cuộc là có ý gì, sau đó hắn nói hắn…hắn…hắn muốn cưới ta”.
Ân Tố Tố hiểu rồi, liền vỗ nhẹ tay Nguyễn Chỉ Lan tựa như muốn an ủi, thấp giọng nói: “Đây không phải lỗi của cô, ai ngờ được da mặt tên này lại dày như vậy chứ”.
Nguyễn Chỉ Lan hơi sịt soạt, lấy khăn tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Ban