"Thuê phòng rồi?" Tiêu Cảnh Vân ngạc nhiên, tiếp đó ánh mắt hơi ngưng lại tựa như đang suy nghĩ gì đó, nhìn Lục Dịch trầm giọng hỏi: "Lục đại nhân vẫn đang điều tra chuyện Thượng Thiện Viện bị cháy sao?"
Lục Dịch lắc đầu, biểu cảm giống như có chút đáng tiếc, "Từ thái phi hy vọng chuyện này kết thúc, sao ta dám điều tra tiếp, ta đang điều tra một vụ án mất trộm ".
"Án mất trộm mà cũng cần Đại Lý Tự điều tra?" Tiêu Cảnh Vân không hề tin.
"Nếu là người khác thì không nói, nhưng người bị mất là trung nghĩa của phủ Bá tước".
Lục Dịch nói.
Tiêu Cảnh Vân nhìn Lục Dịch, sự phẫn nộ hiện rõ trên mặt Lục Dịch không giống như đang giả vờ, vậy nên có khả năng là thật sự mất thứ rất quan trọng, có điều mất cái gì, y cũng không tiện hỏi.
"Thì ra là vậy, là ta hỏi nhiều rồi".
Tiêu Cảnh Vân nói.
"Mất cái gì?" Bạch Như Sương truy hỏi, "là thật sự mất đồ, hay là viện cớ, dù sao phủ Bá tước xảy ra chuyện, mọi người cũng tra không nổi".
"Có tra được hay không thì liên quan gì đến cô? Bạch cô nương, cô đi quá giới hạn rồi!" Ân Tố Tố lạnh giọng nói.
Bàn tay giấu trong áo choàng của Bạch Như Sương cuộn chặt lại, cô ta cũng không biết tại sao mình không thể có nổi một chút hảo cảm nào với Ân tiểu thư này, thậm chí còn có địch ý không rõ ràng.
Nhưng đối với Lục Dịch thì tình cảm lại có chút phức tạp, một mặt vừa có hảo cảm, một mặt lại có oán hận.
Cô ta biết rất rõ, chuyện này có lẽ liên quan đến mộng cảnh, nhưng mộng của cô ta mơ mơ hồ hồ, trừ chuyện gặp được Tiêu Cảnh Vân và phát triển tình cảm với y là đi đúng hướng trong mộng ra, những thứ khác hoàn toàn không nhìn rõ.
Có điều, nếu giấc mộng của cô ta thật sự là dự đoán tương lai, thì Lục Dịch này trong tương lai nhất định là có tác dụng với cô ta hoặc sẽ cùng cô ta kết giao bằng hữu, nếu đã như vậy, làm quen trước cũng không có gì không tốt.
"Ta chỉ là hiếu kỳ chứ không có ý gì khác, đùa chút thôi".
Bạch Như Sương nói, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười cực nhạt, như xuân về trên đất, băng tuyết tan chảy, khiến người khác nhìn thấy phải cảm thán trong lòng.
Ân Tố Tố phải công nhận dung mạo của nữ chính là kiểu băng sơn mỹ nhân hiếm có, bản thân cô ta vốn là nhi nữ trên giang hồ, làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng, khoái ý ân thù, hoàn toàn khác biệt với phong cách của các thiên kim khuê các trong kinh thành, cũng chính vì điểm khác biệt này khiến cô ta trở nên đặc biệt, khiến người khác không thể không yêu thích.
Càng huống hồ hiện tại, Bạch Như Sương này lại chủ động bày tỏ thiện chí.
Lục Dịch ngạc nhiên, cảm giác hiếu kỳ về người này trong phút chốc tan biến, trong lòng lại sinh ra một tia cảm xúc kỳ lạ, hắn thu lại biểu cảm, vô cùng nghiêm túc nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Không phải ta không muốn nói, nhưng chuyện này quả thực có liên quan đến một số chuyện trong phủ ta, không tiện nói ra ngoài, người đi theo ta hôm nay cũng toàn là thuộc hạ của ta, không phải người của Đại Lý Tự".
Tiêu Cảnh Vân chắp tay trả lời một tiếng: "Là lỗi của chúng ta, đây vốn là chuyện riêng của ngài".
Ân Tố Tố cũng lười nghĩ rốt cuộc Bạch Như Sương muốn làm cái gì, nhìn theo Ân Nguyên Tân chuẩn bị rời đi, kết quả phát hiện hai đầu mày ca ca cô nhíu chặt, sắc mặt quái lạ, lại lần nữa nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Tiêu thế tử, nếu không có chuyện gì nữa thì hai người có thể đi, chúng ta cần nghỉ ngơi rồi".
Tiêu Cảnh Vân muốn mở miệng, cuối cùng lại không tiện nói nữa.
Nhưng Bạch Như Sương lại mở miệng thăm dò: "Có thể sắp xếp cho chúng ta hai gian phòng không, chúng ta trả tiền, sáng sớm ngày mai liền đi".
"Hết phòng, không tiễn".
Ân Tố Tố cầm tay Ân Nguyên Tân trực tiếp quay người rời đi.
Sau khi Lục Dịch xin lỗi một tiếng, nhanh chóng đi theo Ân Tố Tố.
Tiêu Cảnh Vân thở dài một tiếng, nói: "Tại ta quá lỗ m ãng, chắc là chọc giận A Man và Nguyên Tân rồi".
Bạch Như Sương áp chế nỗi bất mãn trong lòng, ngữ khí bình thản nói: "Đều trách muội, nếu không phải tại muội, huynh cũng không khó xử như vậy, nhưng người xin khám bệnh trong kinh thành không ngờ đều lớn tuổi như vậy, tuổi lớn vậy rồi mà vẫn còn muốn...."
Sắc mặt Bạch Như Sương tái mét, vừa nghĩ tới những người