Ánh mắt Ân Tố Tố khẽ động, nhìn Tống quản sự nói: "Ta có thể đi thăm tôn tử của ông không?"
Tống quản sự mặt mày rạng rỡ nói: "Tất nhiên là được, tiểu thư là Bồ Tát chuyển thế, người đi thăm tôn tử của ta thì đó là phúc khí của nó".
Nói xong, Tống quản sự nhanh chóng đi trước dẫn đường, đưa Ân Tố Tố và Tiểu Nha đi vào trong viện tử.
Viện tử của hộ nông gia khá lớn, quét dọn sạch sẽ, mùi canh gà thoang thoảng bay ra từ phía trù phòng, phu nhân Tống quản sự đang bận rộn, còn không biết bọn họ đã đi vào rồi.
Cho đến khi Tống quản sự la một tiếng, phu nhân Tống quản sự mới vui vẻ đi ra ngoài, vứt việc trong trù phòng cho ông, đưa Ân Tố Tố vào trong phòng.
Con trai của Tống quản sự là Tống Minh đi mua gà mái già ở mấy hộ nông gia xung quanh rồi, bởi vì dùng gà mái già hầm canh mới bổ, mà thê tử của Tống Minh đang nằm trên giường, thấy Ân Tố Tố đến, sắc mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng nói: "Nơi ở cữ làm sao có thể để tiểu thư đến, mùi ở đây khó ngửi".
Ân Tố Tố cười nói: "Ta thấy Tống Minh chăm sóc cô rất tốt, căn phòng này rất sạch sẽ, làm gì có mùi gì".
Nói xong, đi về phía trước, nhìn đứa trẻ sơ sinh mà thê tử Tống Minh đang ôm, trong lòng mềm mại, "đứa trẻ trông khỏe khoắn đấy".
"Mặc Mặc, bùa xua tan mọi bệnh tật đó, cho đứa trẻ này dùng đi".
【Vâng, kí chủ.】
Em bé nhà Tống quản sự lúc mới sinh có hơi gấy yếu, cộng thêm việc lúc thê tử Tống Minh mang thai bị nhiễm lạnh, vậy nên em bé sinh ra đã yếu ớt.
Nếu bây giờ cô đã đến thăm, tất nhiên phải giúp em bé xua tan mọi bệnh tật, không cho nữ chính cơ hội.
Sau khi thăm em bé xong, Ân Tố Tố và Tiểu Nha cáo từ, còn nhận được không ít trứng gà đỏ của Tống gia biếu tặng.
Đến trưa Ân Tố Tố mới quay về trang tử, vừa hay ca ca cô và Lục Dịch cũng vừa về đến, thấy cô đi vào, cả hai liền dừng bước.
Ân Tố Tố sai Tiểu Nha đi cất trứng gà, còn mình vội vã đi đến chỗ hai người hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Dịch lắc đầu, "mọi chuyện đều thuận lợi".
Ân Tố Tố nghe vậy, trực tiếp nói: "Vương Uất Sơn nhận tội rồi?"
Ân Nguyên Tân gật đầu, nói: "Nhận tội rồi, lời chứng giống như những gì tiểu thư Nguyễn gia cung cấp, có một người đeo mặt nạ sai hắn đi giết Từ thái phi, hắn cho rằng người Nguyễn gia chê hắn nghèo nên mới xem thường hắn, nếu chỉ cần giết một người mà có thể lấy được nhiều tiền như vậy thì tại sao không làm.
Hơn nữa, người đeo mặt nạ kia đã sắp xếp xong mọi thứ, mọi chuyện hắn làm đều có người tiếp ứng".
Ân Tố Tố nghe xong không khỏi trợn mắt trắng, nếu đơn giản như vậy, người đeo mặt nạ kia việc gì phải tìm đến hắn, dù sao cũng sắp xếp xong hết rồi, mọi chuyện đều có người tiếp ứng.
Ân Nguyên Tân nói xong, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Tiếp đó lúc hắn muốn giết người, đụng phải ma ma thức dậy giữa đêm, sợ gây ra động tĩnh lớn, cho nên đánh ngất ma ma đó, vì muốn xóa bỏ mọi dấu vết nên phóng hỏa".
Sắc mặt Lục Dịch hơi lạnh, "chuyện này nghe ra thì giống như là hắn nhận tiền rồi giết người, còn về người đeo mặt nạ kia là ai thì không rõ, vậy nên vụ án này tạm thời có thể kết thúc rồi.
Còn người đeo mặt nạn kia là ai thì lại là một vụ án khác, cần phải bẩm báo lên trên xem có tiếp tục điều tra không".
Ân Tố Tố có chút sốt ruột, hệ thống không hề thông báo cô hoàn thành nhiệm vụ, cũng chính là nói vụ án này căn bản chưa hề kết thúc, có thể là cô đã bỏ sót gì đó.
Cô bắt buộc phải tìm ra nó, vụ án này không thể cứ như vậy kết thúc được.
"Ta có thể gặp hắn không? Nhưng, ta hy vọng bên cạnh không có ai được chứ?" Ân Tố Tố có chút nôn nóng hỏi.
Chuyện đến nước này, nếu còn không dùng chút thủ đoạn khác người, thì thời hạn nhiệm cụ của cô sẽ quá hạn mất.
Ân Nguyên Tân kinh ngạc trong chốc lát, trong lòng có hơi do dự.
Một mặt cậu hy vọng muội muội có thể ra ngoài nhiều hơn, nhìn thấy sự rộng lớn của thế giới bên ngoài, hy vọng cô cao ngạo tự do mà trưởng thành, đùng bị nhốt trong