Sau khi nghe Lục Dịch nói xong, Ân Tố Tố chỉ có một cảm giác, người này đa mưu quỷ kế.
Nếu như không có cô tham gia, có thể Lục Dịch phát hiện manh mối hơi chậm chút, cũng có thể sẽ không bao giờ phát hiện, hay nghĩ theo cách khác, tuy có thể sẽ tốn chút thời gian, nhưng cũng nhất định có thể phá vụ án này.
Đây chính là Thiếu Khanh trẻ nhất của Đại Lý Tự nước Đại Thịnh: Lục Dịch.
Ân Tố Tố vẫn cứ nhìn chằm chằm Lục Dịch một, cho đến khi Ân Nguyên Tân ở bên cạnh ho nhẹ một cái, cô mới lấy lại ý thức, di chuyển tầm mắt.
"Thân phận của Nguyễn Chỉ Lan là thật sao?" Ân Tố Tố hỏi.
Lục Dịch gật đầu, "đã xác nhận qua rồi, là thật.
Chuyện phụ thân cô ta, cũng là thật".
"Vậy cô ta, cô ta có lý do gì mà lại sai Vương Uất Sơn đi ám sát Từ thái phi chứ, điểm này thật sự nghĩ không ra mà".
Khuôn mặt Ân Tố Tố hiện ra vẻ khó hiểu, nếu không phải những chuyện này là bọn họ cùng nhau điều tra, cô còn cho rằng có người cố ý phá hoại chuyện họ tra án kìa.
"Đợi xem, đợi xem cô ta truyền tin tức cho ai, liền biết được là ai chỉ thị cô ta".
Lục Dịch nói tiếp, "cô ta chó cùng rứt giậu làm chuyện này, nhất định là có lý do, không thể tự nhiên lại làm ra chuyện như vậy".
Ân Tố Tố cũng biết, bây giờ không thể gấp, nếu không gây ra động tĩnh lớn, bọn chúng xử lý sạch sẽ dấu vết rồi, bọn họ muốn bắt kẻ chủ mưu cũng khó.
Lục Dịch sai người xử lý địa lao sạch sẽ, đưa thi thể về Đại Lý Tự.
Ân Tố Tố viết ra lời chứng cùng gửi về, thi thể về đến Đại Lý Tự sẽ có người canh giữ, không cho ai đến gần.
Sau khi phân phó xong mọi chuyện, ba người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, bây giờ chuyện duy nhất mà họ phải làm chính là yên tĩnh chờ đợi.
Nửa canh giờ sau, Lục Dịch tiếp tục ra ngoài điều tra vụ án mất trộm, người ở trang tử cũng tản đi không ít, nhưng vẫn để lại mấy người bảo vệ.
Ân Tố Tố bảo Tiểu Nha đi nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi trên giường, bắt đầu luyện công.
Tuy không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng chỉ cần bản thân mạnh lên, sẽ có năng lực tự bảo vệ mình, bảo vệ người thân.
Lục Dịch ra ngoài chuyến này, là đi cả một buổi chiều, cho đến khi trời tối, sau khi toàn bộ đèn lồ ng đã được thắp sáng, hắn mới quay về.
Lúc Ân Tố Tố nhận được tin, Lục Dịch đã đến thư phòng của Ân Nguyên Tân, sau khi Ân Tố Tố sửa soạn một phen, cũng đi qua đó.
"Ca ca".
Ân Tố Tố gõ cửa khẽ gọi, đợi sau khi bên trong vang lên tiếng trả lời, mới mở cửa đi vào.
Lục Dịch vừa hay quay đầu nhìn qua, Ân Tố Tố bị dọa nhảy lên một cái, vội hỏi: "Lục đại nhân, ngài bị thương sao?"
Lục Dịch lắc đầu: "Không phải bị thương, là vết thương cũ thôi".
Lúc này Ân Tố Tố mới nhớ ra lúc ở Kim Quang Tự Lục Dịch bị thương không nhẹ, hơn nữa cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, vẫn luôn bận tra vụ án của Từ thái phi, bây giờ thời tiết đang tương đối lạnh, cộng thêm bôn ba mệt nhọc, vết thương cũ tái phát là chuyện đương nhiên.
"Có cần ta giúp ngài phối thuốc không?" Ân Tố Tố tiện miệng hỏi.
"Được vậy thì đa ta".
Lục Dịch chắp tay nói, vô cùng cảm kích.
Ân Tố Tố chỉ đành bối rối mà trả lời một tiếng, trách mình mồm nhanh hơn não!
"A Man, bên kia có tin tức truyến đến rồi, vụ án này sắp kết thúc được rồi".
Ân Nguyên Tân đúng lúc mở miệng xua tan bầu không khí xấu hổ lúc này.
"Sắp kết thúc được rồi!" Ân Tố Tố ngạc nhiên nói, "rốt cuộc Nguyễn Chỉ Lan có quan hệ với ai?"
"Cô có còn nhớ ca ca cô từng nói ngọc bội của Trình gia nhị gia không?" Lục Dịch hỏi.
Ân Tố Tố gật đầu, cô có ấn tượng vô cùng sâu với Trình nhị gia, chủ yếu là bộ dạng thổ huyết hôn mê bất tỉnh kia, quả thực là rất thảm, vậy nên cô vẫn luôn ghi nhớ.
"Sinh mẫu của Trình nhị gia, cũng chính là kế mẫu của Quốc công gia, họ Từ".
Lục Dịch nói.
Ân Tố Tố ngạc nhiên, hỏi: "Là gì của Từ thái phi?"
"Lão phu nhân hiện tại của phủ Quốc công là đích tỷ, Từ thái phi là thứ muội".
Lục Dịch trả lời.
"Người có quan hệ với Nguyễn Chỉ Lan là lão phu nhân của phủ Quốc công!" Ân Tố Tố ngạc nhiên hét lên, nhưng rất nhanh đã bịt miệng mình lại.
Nếu thật sự là như vậy, thì có thể giải thích tại sao