Muốn ủ rượu tuyết thì phải đào tuyết, những chuyện này đều là các cô nương đích thân làm, những nguyên liệu khác Vương phi sớm đã sai người chuẩn bị xong hết rồi, sau đó Vương phi sẽ đích thân chủ trì, mọi người chỉ cần làm theo từng bước là được.
Đợi niêm phong các vò rượu xong, mọi người đều tập trung ở Trâm Hoa Đường, các cô nương túm năm tụm ba trò chuyện với nhau, nói nói cười cười, đến thời gian thì ai về nhà nấy.
Ân Tố Tố cầm chiếc xẻng tinh xảo được làm bằng ngọc, vừa suy đoán giá trị của món đồ này, vừa san một lớp tuyết trên bề mặt ra, đào lấy lớp tuyết dưới mặt đất để vào cái hũ nhỏ trên tay Tiểu Nha.
Cứ làm như vậy một lúc, rất nhanh đã xúc được đầy một hũ tuyết.
“A Man”.
Trình Yên Nhiên chầm chậm đi tới, cũng chỉ mang theo một nha hoàn giống Ân Tố Tố, cái hũ tiểu nha hoàn kia đang ôm đã đầy tuyết rồi, xem ra là đào xong tuyết rồi nên cố ý đến tìm cô.
Ân Tố Tố gật đầu khẽ cười, vừa hay người cô muốn tìm lại tự tìm đến cửa.
“Đem tuyết về trước, sau đó lấy thêm một hũ mới đến đây”.
Trình Yên Nhiên thấp giọng dặn dò.
Ân Tố Tố cũng vậy, để Tiểu Nha quay về trước.
“A Man, chúng ta đi dạo chút nhé?” Trình Yên Nhiên hỏi.
“Ta cũng có ý này”.
Ân Tố Tố nói, không để ý chuyện Trình Yên Nhiên khoác lấy cánh tay cô, hai người đi qua chỗ đông người, đến một đoạn hành lang dài mới dừng bước.
“A Man…đa tạ cô”.
Trình Yên Nhiên nói.
Ân Tố Tố không trả lời, chỉ nhìn Trình Yên Nhiên, mất nửa ngày mới nghiêm túc hỏi lại: “Cô vẫn còn chuyện chưa nói với ta”.
“Ta…”
“Yên Nhiên, cô biết rõ ta vẫn luôn xem cô là bạn tốt, lẽ nào cô không xem ta là bạn sao?” Ân Tố Tố lại hỏi.
“Không phải đâu, chúng ta cũng xem như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tất nhiên rất sâu đậm”.
Trình Yên Nhiên vội nói.
“Nếu tình cảm rất sâu đậm, thì tại sao cô lại làm như vậy?” Ân Tố Tố hỏi xong, lại thở dài một hơi rồi mới nói tiếp, “vì người đó, có đáng không?”
Trình Yên Nhiên giật mình, sau đó sắc mặt ảm đạm mà nói: “Không đáng, nhưng tấm lòng đã trao đi không thể thu hồi được nữa”.
“Hắn hại cô mất hết danh tiếng, lại đấy cô rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cô vậy mà không hối hận chút nào sao?” Ân Tố Tố chỉ hận rèn sắt không thành thép, yêu đương vào thật sự sẽ khiến con người ta ngu đi sao?
Yêu đương vào xong biến thành đồ ngốc không nhiều, cô mới gặp hai người thôi, một là Tiêu Cảnh Vân, hai là Trình Yên Nhiên.
Trình Yên Nhiên mím môi, khóe mắt ửng hồng, nỗi bi thương hiện lên trong mắt, “A Man, ta đoán khi Lục đại nhân trả lại huyết ngọc cho cô, cô đã biết hết mọi chuyện rồi”.
Ân Tố Tố không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Trình Yên Nhiên.
Trình Yên Nhiên tự cười chính mình rồi nói: “Cô nhất định rất tò mò tại sao ta lại muốn lấy huyết ngọc của cô, nhưng thực ra không phải ta muốn, mà là hắn muốn”.
“Hắn muốn lấy huyết ngọc của ta làm gì chứ?” Ân Tố Tố cau mày hỏi, lẽ nào Lâu Vọng Các biết bí mật của huyết ngọc?
“Hắn nói, hắn có một người bạn tốt, người đó luôn mơ thấy một miếng huyết ngọc.
Người bạn đó chẳng qua chỉ là tùy tiện nhắc đến một lần, hắn liền đặt trong lòng, sau khi đến kinh thành nghe ngóng được huyết ngọc.
Kết quả…”
“Kết quả không ngờ cả kinh thành chỉ có một miếng huyết ngọc, là Thượng thư phu nhân tặng cho ta, từ nhỏ đã mang theo bên mình”.
Ân Tố Tố nói tiếp.
“Phải”.
Trình Yên Nhiên áy náy nhìn Ân Tố Tố, thấp giọng nói tiếp: “Sau khi hắn điều tra được thì tìm đến ta, đầu tiên ta từ chối, nhưng hắn nói huyết ngọc không may mắn, chỉ có người bạn đó của hắn mới áp chế được.
Hơn nữa hắn nói sẽ dùng thứ khác trao đổi, chỉ cần lấy huyết ngọc…về cho hắn”.
Ân Tố Tố trợn mắt trắng.
Lâu Vọng Các muốn nịnh bợ Bạch Như Sương, nên lợi dụng sự ái mộ của Trình Yên Nhiên đối với hắn, từ đó giúp hắn trộm huyết ngọc về, đúng là một mảnh tình thâm mà, còn đối với Trình Yên Nhiên là vô tình vô nghĩa.
“Hắn bảo cô làm như vậy, thế tình bạn giữa chúng ta là gì, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, thì danh tiếng của cô phải làm sao? Cô vì loại người đó mà làm như thế, có đáng không?” Ân Tố Tố lại hỏi một câu có đáng không, lần này Trình Yên Nhiên đã im lặng rất lâu.
“A Man, ta cũng không biết tại sao, hình như ta đối với hắn cứ có