Coi thường thì coi thường, nhưng Ân Tố tố vẫn rất thức thời, ai bảo bây giờ cô chỉ là một đứa nhóc chứ, nhưng lời hứa này thì làm thế nào bây giờ?
Ân Tố Tố trầm ngâm, Tiêu Cảnh Vân cũng nhìn vào điểm tâm đang dính nước bọt kia, không khỏi cau mày.
Vương ma ma nhanh tay nhanh mắt, sau khi hành lễ, liền sắp xếp chỗ ngồi cho Tiêu Cảnh Vân, dâng trà và điểm tâm mới, cẩn thẩn đứng một bên hầu hạ.
"A Man muội muội đã khỏe lên chưa?" Tiêu Cảnh Vân hỏi Thanh Trúc.
Thanh Trúc đứng hình, đưa mắt cầu cứu Vương ma ma.
"Đa tạ thế tử quan tâm, người xem tiểu thư nhà ta, sắc mặt hồng hào, thân thể vẫn khỏe mạnh".
Vương ma ma cung kính nói.
Tiêu Cảnh Vân tỉ mỉ quan sát sắc mặt Ân Tố Tố, sau khi xác nhận sắc mắt hồng hào, không có gì kỳ lạ, mới thở phảo một hơi.
Lời đồn trên phố thật không đáng tin, một năm trước cha cậu đã có được tin tức về bông hoa kỳ lạ đó, sau nhiều nỗ lực mới lấy được, làm sao liên quan đến một cô nhóc được chứ.
Nếu không phải Ân gia sống chết cũng không chịu thừa nhận là có liên quan, phía thái y cũng xác nhận sức khỏe của cô nhóc này không tốt, cộng thêm thái độ của Ân phu nhân, cậu thật sự nghi ngờ có phải Ân gia cố tình lợi dụng cô nhóc này để kết giao quan hệ với Vương phủ.
Tuy Tiêu Cảnh Vân mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, nhưng trong những năm phụ mẫu đi biên cương, cậu được Thái Hậu nuôi dưỡng, đối với những chuyện trong Hoàng cung cũng quen rồi, các loại thủ đoạn cũng không thiếu, có những tiểu hoàng tử từng chơi chung với cậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Vậy nên mẫu thân cậu đã thử thăm dò bằng việc kết hôn ước, kết quả Ân phu nhân đích thân đến phủ, ánh mắt và ngữ khí đó, nếu không phải thân phận khác biệt, gần như có thể viết hai chữ ghét bỏ lên mặt rồi.
Hôm nay lại đến đây, cũng là lần cuối cùng thăm dò, nếu như thực sự không phải thì cũng có thể kết giao hảo.
Ân Tố Tố không biết trong đầu Tiêu Cảnh Vân đã suy nghĩ tới nhiều chuyện như vậy rồi, mà cho dù có biết, thì cũng chỉ cười lạnh một tiếng, không thèm để ý, thật sự nghĩ Vương phủ bọn họ cao quý lắm sao.
"Nói ra thì, ta tới Ân phủ nhiều lần như vậy cũng chưa từng gặp qua đại công tử, tuổi tác chúng ta cũng không cách biệt lắm, nếu hợp nhau nói không chừng còn có thể cùng nhau tới học viện học tập".
Tiêu Cảnh Vân nhìn Vương ma ma nói.
Cậu nhìn ra rồi, Vương ma ma này là người tốt cũng rất trung thành.
Vương ma ma có chút không tự nhiên nói: "Thế tử có điều không biết, đại công tử nhà ta là do lão phu nhân đích thân dạy bảo".
Chuyện này có quá nhiều điều để nói, nhưng Vương ma ma một chữ cũng không để lộ.
Ân Tố Tố lại lấy một miếng điểm tâm mới đưa cho Tiêu Cảnh Vân: "Ca ca, ăn ăn".
Sau khi Tiêu Cảnh Vân cầm lấy, cô lại tiếp tục ăn phần điểm tâm trong tay mình.
Nhìn thì có vẻ đang nghiêm túc ăn điểm tâm, nhưng trong lòng lại nghĩ lời nói của Vương ma ma rốt cuộc có ý gì.
Ca ca cô thời niên thiếu quả thật không quá thân thiết với bọn họ, luôn rất nghe lời lão phu nhân, đây cũng là nguyên nhân khiến lần trước lão phu nhân nổi giận tới vậy.
Nhưng sau khi ca ca cô trưởng thành, vẫn có thể phân biệt thị phi đúng sai, không trở nên méo mó dưới sự dạy bảo của lão phu nhân, cũng rất hiếu thuận, nhưng sau khi gặp được nữ chính, trái tim chỉ một lòng hướng về cô ta.
Lời nói khi nãy của Vương ma ma ý là ca ca của cô không thân với bọn họ, vậy nên không gặp được cũng rất bình thường.
Nhưng một đứa trẻ mới tám tuổi như Tiêu Cảnh Vân có nghe hiểu được ẩn ý trong lời này hay không?
Sự thật chứng minh, Tiêu Cảnh Vân không chỉ nghe hiểu, còn đưa tay ra sờ đầu Ân Tố Tố.
Ân Tố Tố có chút bực mình né tránh, dù sao bây giờ cô vẫn là trẻ con, làm gì cũng được.
Tiêu Cảnh Vân khẽ cười nói: "Cơ thể ta dạo trước không khỏe, cũng không có đi thư viện, bây giờ khỏe rồi, cha muốn ta đi học, nhưng lại sợ ta cô đơn, trông đáng thương.
Cha mẹ ta vẫn luôn lo về điều này".
Tuy là giọng nói của trẻ con, nhưng ngữ khí đó lại khiến Ân Tố Tố không thể không sinh nghi.
Lẽ nào