Thẩm Tinh không biết mình mang tâm trạng như thế nào ra khỏi phòng.
Tức giận có, anh không thích việc cuộc sống của Nhược Giai bị sắp đặt sẵn. Lo lắng cho việc nếu Nhược Giai biết được chuyện này thì sẽ phản ứng dữ dội như thế nào.
Chợt trước mắt anh xuất hiện một người, người nọ không thèm nhìn anh mà chạy qua, tốc độ nhanh đến mức tưởng như người nọ sẽ xông vào phòng làm việc như tên bắn. Nhưng Thẩm Tinh lại nhanh tay bắt được cổ tay của người đó.
- Đừng vào. - Anh trầm giọng nói.
Thẩm Nhược Giai không vui cau mày.
- Anh ngăn cản tôi làm gì?
- Em không nên xông vào phòng làm việc của bố như vậy.
Thẩm Nhược Giai im lặng vài giây, cô thử rút ta về nhưng không được đành thoả hiệp.
- Biết rồi, anh có thể buông tay.
Có lẽ vì không yên tâm, sợ buông tay ra là cô vẫn sẽ phi vào phòng bố, Thẩm Tinh vẫn nắm chặt cổ tay cô, hỏi.
- Em tìm bố có chuyện gì?
- Chút chuyện nhỏ. - Thẩm Nhược Giai không trả lời thật lòng, cô lựa chọn che giấu.
Nhưng Thẩm Tinh lại trực tiếp vào thẳng vấn đề.
- Vì chuyện đính hôn?
Nếu đã thẳng thắn vậy thì cô cũng trả lời thật lòng.
- Đúng vậy. Anh sẽ ngăn cản tôi sao như khuyên tôi nên chấp nhận?
Thẩm Nhược Giai không nghĩ rằng Thẩm Tinh sẽ đứng về phe mình trong chuyện này. Dù cho có thật sự coi cô là em gái, thì những người sinh ra trong gia đình thương nhân, đặc biệt là người được coi là về sau sẽ cầm quyền, họ càng sẽ vì lợi ích chung mà bỏ lợi ích riêng.
Hi sinh một cuộc hôn nhân để lấy lợi ích về kinh tế, hai nhà mạnh kết hợp, quá lời.
Thẩm Tinh biết mặc dù là dạo gần đây, thái độ của em gái với mình hoà hoãn hơn trước nhưng không có nghĩa cô hoàn toàn tin tưởng anh. Lý trí biết rõ vậy, khi nghe cô đề phòng hỏi như thế, Thẩm Tinh vẫn khó tránh được thất vọng.
- Không. - Vẻ mặt Thẩm Tinh không thay đổi.
- Giờ em không cần thiết vào nữa, đính hôn đã bị Tề Nguyên phản đổi.
Thẩm Nhược Giai chớp mắt tựa hồ kinh ngạc. Thẩm Tinh liền buông tay ra.
- Tề Nguyên từ chối? - Thẩm Nhược Giai hỏi lại.
- Đúng vậy.
- Vậy em về phòng đây. - Thẩm Nhược Giai khôi phục thái độ thường ngày, như chuyện
Lúc cô quay người, Thẩm Tinh bất ngờ nói.
- Đừng lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra, điều đầu tiên anh nghĩ đến sẽ là cảm nhận của em.
Thẩm Nhược Giai dừng bước, sửng sốt quay người, tiếc là cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Cho đến khi về phòng, tâm trạng cô vẫn phức tạp. Tiếng chuông điện thoại đánh thức cô từ trong suy nghĩ, lục tìm khắp phòng, cuối cùng tìm thấy chiếc điện thoại ở trong chăn.
Là Tề Nguyên gọi tới.
Thẩm Nhược Giai có chút chần chờ nhưng cuối cùng vẫn bắt máy. Hai bên đều yên tĩnh, tưởng chừng như cả hai có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên kia. Cuối cùng là Tề Nguyên lên tiếng.
- Giai Giai?
- Ừ. Muộn như vậy, cậu gọi cho tôi có việc gì sao? - Thẩm Nhược Giai giống như thường ngày, cô không nhắc đến chuyện đính hôn, tránh làm hai người đều khó xử.
- Không có chuyện gì quan trọng, tôi chỉ muốn nói, chuyện cậu không muốn, tôi sẽ không làm trái ý cậu. Vậy nên Giai Giai, đừng có tránh mặt tôi. - Giọng nói của Tề Nguyên qua loa nghe thật bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
Nói xong thì không chờ cô trả lời, Tề Nguyên nói câu ngủ ngon liền tắt máy.
Thẩm Nhược Giai bỏ điện thoại xuống, một tay đỡ trán, che đi cảm xúc trên mặt. Hồi lâu cô mới thở dài một tiếng, lầm bầm.
- Tề Nguyên...Thật đáng sợ.
Tôi vừa trong vài giây ngắn tưởng như bị cậu cưa đổ.
Nhưng...
Thẩm Nhược Giai nhíu mày.
Loại cảm giác quen thuộc khi nãy.
Lúc Tề Nguyên nói, có trong một khoảnh khắc cô, trước mắt cô loé lên hình ảnh một đứa bé. Không rõ mặt, chỉ có đôi mắt đen lạnh lùng quen thuộc.
"Chuyện cậu không muốn, tôi sẽ không làm trái ý cậu".