Cứ như thế, trên cổ của tiểu Thanh Long có một chiếc dây chuyền cực kỳ không phù hợp với hoàn cảnh.
- Đừng cho bất cứ ai biết về sợi dây chuyền này.
Đừng để bất kỳ ai khác gọi tên cậu là Tsuki ngoài tớ.
Đừng kể cho ai biết cuộc nói chuyện của chúng ta tối nay.
Bởi vì, đây là bí mật của chúng ta, nhé!_ Chiaki đặt một ngón tay lên môi cô, rồi đặt lên môi cậu nhóc.
Thể hiện việc bí mật đã được xác lập.
Thanh Long bốn tuổi gật đầu như bổ củi.
Đây là, bí mật của cậu và cậu ấy, thật tốt.
Như thế, liệu cũng có nghĩa là...
- Điều đó có nghĩa là, chúng ta, là bạn rồi đúng không?_ Nghĩ ra gì đó, cậu nhóc ngập ngừng cất lời hỏi người trước mặt.
Chiaki khó có khi nào sững người lại...
Ờ, vậy ra đây là điều mà cậu ấy cứ băn khoăn mãi bao lâu nay sao?
Phải rồi, cậu ấy rất là muốn có bạn...
- Cậu nói thế là sao chứ? Chẳng phải chúng ta đã là bạn từ lâu rồi sao?_ Chiaki nghiêng nghiêng đầu và mỉm cười nói như thế.
Nhịp tim của tiểu Thanh Long đập mạnh.
Cậu khó có khi nào đỏ ửng mặt!
Thật tốt, cậu ấy đồng ý làm bạn với cậu rồi.
Nhưng mà, cậu ấy nói là phải bí mật chuyện tối nay...
Được thôi, chỉ cần cậu ấy vui vẻ.
Đây là bí mật của hai người mà.
....................................
Kể từ ngày đó, Chiaki lại có thêm một lý do để bám dính lấy hai người kia.
Mỗi ngày nấu nướng vài món ngon ngon, đem cho hai Thanh Long đương nhiệm và tiền nhiệm.
Sau đó, ngồi cùng Tsuki lắng nghe Ao dạy bảo.
Về sức mạnh của Thanh Long, về kỹ năng sử dụng kiếm, và thực chiến...
Ao, quả nhiên thật mạnh!
Tiểu Thanh Long cũng bắt đầu tập luyện chiến đấu, Chiaki thì chỉ đứng một bên nhìn.
Cô hoàn toàn không đụng đến kiếm.
Ha hả, nghĩ thế á? Thực sự nghĩ thế à?
Mị còn trẻ lắm, mị không muốn làm tay của mình chai sạn đâu, mị còn muốn đi chơi.
"Ký chủ, tôi chắc chắn sẽ tin ngài nếu như mớ cân trên cổ tay ngài giảm bớt xuống không còn lạng nào đấy!" Akira tà tà nhìn ký chủ nhà mình đang khom người mài lại thanh katana kia...
Chiaki chỉ khẽ mỉm cười...
...................................
Cuối cùng thì ngày này cũng đến...
Cái ngày mà Ao hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa.
Sức mạnh của Thanh Long đã chuyển hết sang cho Tsuki rồi.
Ông ấy đã cười, cười rất lớn, rất lớn.
Ông ấy nói rằng "Ta là người!"...
Chiaki mím mím môi, nắm chặt lấy tay Tsuki.
Sẽ ổn thôi, không sao hết, đúng thế.
Tiểu Thanh Long tìm thấy một chiếc chuông nhỏ, cậu đeo nó lên mặt nạ của mình.
Tiếng chuông vang lên, trong trẻo và nhẹ nhàng...
Và, Thanh Long tiền nhiệm nói rằng, với cái chuống ấy thì ông có thể tìm thấy Tsuki, ngay cả khi không còn nhìn thấy.
Tiểu Thanh Long vui vẻ lắc lắc chiếc chuông, không hề nhận ra những giọt nước mắt trên gương mặt của Ao cho đến khi quay đầu lại...
Ông ấy đã xin lỗi Thanh Long vì bỏ lại cậu ấy một mình...
Chiaki đứng nhìn hai người ấy.
Cô mím mím môi và nắm chặt tay.
Không được, không được phép xen vào.
Sự sống của thế giới này, không được phép can thiệp.
Đây là, bước đệm trên sự trưởng thành của Thanh Long.
Chiaki, không được phép thay đổi nó.
Cô rũ mi mắt, nắm chặt lấy tay của cậu ấy và cùng đứng đó.
....................................
Tiểu Thanh Long chỉ còn lại một mình.
À, không hẳn là một mình.
Có một cô gái hoàn toàn chuyển đến ở chung với cậu nhóc đó.
- Tsuki, tớ ra đằng này một lát nhé.
Cứ ăn cơm trước đi._ Chiaki mỉm cười với cậu nhóc đeo mặt nạ trước khi chạy ra khỏi nhà.
Và rồi, ngay sau đó, cậu nhóc với đôi mắt nhìn xa kia đã nhìn thấy