- Đệ có bị ngốc không đó, hay là não đệ úng nước rồi hả? Mưa như này mà tại sao không biết vào trong lều để tránh?_ Jae-ha thực sự muốn điên lên với cái chàng trai này rồi.
Người đâu mà ngốc thế không biết nữa.
Mưa sầm sập như này mà vẫn cứ đi trong mưa như vậy.
- Chẳng phải mọi người còn đang nói chuyện gì đó rất quan trọng sao? Tốt nhất là đệ không nên tham gia vào, nếu không lại bị người khác ghét mất._ Yuki chậm rãi vò vò chiếc khăn lau, thở dài trả lời.
Băng vải đẫm nước, lỏng lẻo tuột xuống, vết dao đâm vẫn rỉ máu, hở ra giữa không khí...
Yuki lục túi, lôi ra băng vải chuẩn bị băng bó lại.
Chẳng qua vì cái tay bị thương là tay thuận, thành ra cái tay kia luống cuống mãi vẫn không thể nào vòng được vết thương.
Jae-ha nhìn thấy cái biểu hiện đó mà xốn hết cả mắt, anh bước tới định cầm lấy băng vải trên tai của chàng trai kia.
Cơ hồ là ngay lập tức, Yuki thủ thế đầy cảnh giác nhìn anh.
Bàn tay không lơi chút nào.
- Thật là, đưa vải đây, để ta băng bó cho.
Đệ sợ người khác đâm một dao đến vậy à?_ Sao lại khó chiều thế không biết nữa? Mà tại sao anh lại phải hạ mình làm theo yêu cầu của tên này nhỉ?
- Không có, ta tin huynh mà._ Yuki mím mím môi trước khi đưa cho người đối diện băng vải và cả cánh tay bị thương của mình.
Và Jae-ha chậm rãi cuốn băng lên vết thương.
Giờ nhìn mới thấy, tay của đệ ấy nhỏ thật! Hơn nữa, nói sao nhỉ?
Tay của Yoon cũng nhỏ, nhưng ít nhất vẫn giống tay của con trai.
Nhưng tay Yuki vừa gầy, nhỏ và mềm, giống như tay của một cô tiểu thư chẳng bao giờ phải lo việc nặng nhọc vậy.
Thực sự, chàng trai này, rất giống với muội ấy.
Giống với cô nhóc ngày xưa!
- Nói mới nhớ, đệ chắn cho Yona hai nhát dao rồi nhỉ?_ Một vết trên lưng, một cái đang ở ngay trước mặt anh.
- Không có, tại đệ xui xẻo nên mới đứng đúng chỗ đó thôi._ Yuki đều đều đáp lời, không một chút chập chùng trong lời nói.
- Đệ nói vậy tưởng ta sẽ tin?_ Lục Long bật cười, lời nói dối vụng về như thế này, vậy mà đệ ấy vẫn nghĩ là lừa được anh sao?
- Không quan trọng huynh có tin hay không, sự việc xảy ra chính là như thế.
Xít~~~_ Vết thương bị đụng vào hơi đau, khiến chàng trai nào đó khẽ hít một hơi.
Đúng thế, vấn đề là khi ấy Jae-ha không có ở đấy, cho nên cô muốn chối thế nào mà chẳng được!
Yuki khép mắt lại, mệt mỏi ngủ mất.
Đành chịu thôi, cơ thể kiệt quệ rồi! Yếu ớt quá mà!
Jae-ha nhìn thiếu niên không chút phòng vệ nào mà nhắm mắt trước mặt mình, anh vươn tay muốn thử chạm vào cái mũ của đệ ấy.
Nói mới nhớ, từ trước đến giờ chẳng thấy đệ ấy bỏ mũ ra bao giờ, có bí mật gì à?
Hay là...!hói?
- Jae-ha, khuyên huynh đừng đụng vào mũ của đệ.
Nếu không đệ cũng sẽ không khống chế được bản thân mình sẽ làm gì đâu._ Chàng trai nào đó không thèm mở mắt, nhưng lời nói khiến Lục Long dừng lại.
Rõ ràng anh làm không tiếng động mà, tại sao đệ ấy lại vẫn cứ nhận ra?
................................
Ngay khi bước chân vào lãnh địa Kai quốc, Tứ Long đã bắt đầu gục dần.
Kija là người đầu tiên, lây sốt!
Lý do thực sự là bởi vì xa kinh thành vua Hiryuu ấy mà! Yuki ngáp một cái, bắt đầu giúp đỡ mọi người chăm sóc họ.
Khi chỉ còn lại bốn người, Tứ Long nói về vòng đời ngắn ngủi của họ, và vô tình để ai đó nghe được...
Yoon và Yuki, tay ôm theo chậu nước, xuất hiện ở cửa phòng.
Giữa lúc Yoon đang rơm rớm nước mắt, chàng trai nào đó với đôi mắt luôn híp lại thản nhiên cất lời:
- Không phải lo, ta chắc chắn rằng các huynh sẽ sống rất lâu, rất lâu cùng với với Yona.
Ta thề trên sinh mạng của mình đó!_ Yuki cong môi mỉm cười, nụ cười lại có chút ưu tư không dễ để người ta nhận ra...
Mấy người kia khẽ bật cười, không có phủ nhận điều đó.
Người tiếp theo dính chưởng là Lục Long Kija, triệu chứng y như vậy!
Sau đó, cuối cùng cũng đến lúc Thanh Long không gượng nổi.
Đúng lúc này Kouka lại